Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 5
Chương 5: Lời nguyền
Trở về từ ngôi đền, Trần Minh và Lan dừng lại tại ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi cha của Lan đang nghỉ ngơi. Sau khi cẩn thận cất giữ bức tranh trong một chiếc hộp an toàn, Trần Minh ngồi xuống bàn, trầm tư suy nghĩ về những gì vừa khám phá. Bức tranh sơn dầu kỳ quái với những khuôn mặt đầy đau đớn không ngừng ám ảnh anh, như một lời cảnh báo từ quá khứ.
Lan đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Màn đêm đã buông xuống, bao phủ ngôi làng trong một tấm màn đen huyền bí. “Thám tử,” cô nói, phá vỡ sự im lặng, “Ngài có nghĩ rằng… lời nguyền là có thật không?”
Trần Minh ngước nhìn cô, đôi mắt anh trầm ngâm. “Cô đang nói về lời nguyền mà người dân tin rằng đã ám ngôi đền sau khi gia đình quyền quý bị sát hại?”
Lan gật đầu, giọng cô thấp đi. “Tôi đã nghe những câu chuyện từ khi còn nhỏ. Người ta nói rằng gia đình đó đã phạm phải tội lỗi lớn với thần linh, và vì vậy họ bị trừng phạt. Nhưng ngài thấy rồi đấy, ngôi đền này không chỉ bị nguyền rủa bởi thần linh mà còn bởi những âm mưu đen tối của con người.”
Trần Minh im lặng trong giây lát, rồi anh nói: “Tôi không tin vào những lời nguyền, nhưng tôi tin vào sức mạnh của sự sợ hãi. Khi con người tin rằng họ đang bị ám ảnh bởi một thế lực vô hình, họ sẽ trở nên yếu đuối và dễ bị điều khiển. Chính nỗi sợ hãi này đã bảo vệ bí mật của ngôi đền suốt bao nhiêu năm.”
Lan ngồi xuống đối diện Trần Minh, đôi mắt cô lấp lánh sự tò mò. “Ngài nghĩ rằng kẻ đứng sau vụ án đã lợi dụng nỗi sợ hãi của mọi người để che giấu tội ác của mình?”
“Đúng vậy,” Trần Minh nói, giọng anh trở nên chắc chắn hơn. “Hãy thử nghĩ xem, nếu không có lời nguyền, người dân sẽ không sợ hãi và sẽ đến gần ngôi đền. Nhưng bằng cách gieo rắc nỗi sợ hãi về một thế lực siêu nhiên, kẻ sát nhân đã khiến mọi người tránh xa và không dám tìm hiểu sâu hơn.”
Lan lặng lẽ gật đầu, bắt đầu hiểu ra ý nghĩa sâu xa của những gì Trần Minh đang nói. “Vậy… bức tranh chúng ta tìm thấy… nó có thể là manh mối cho thấy kẻ thủ ác đã sắp đặt mọi thứ từ trước?”
Trần Minh đáp: “Bức tranh có thể là một cách để thủ phạm truyền tải thông điệp, hoặc nó có thể là một dấu hiệu mà nạn nhân đã để lại trong lúc tuyệt vọng. Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về ý nghĩa của nó.”
Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng trước khi tiếp tục, chúng ta cần biết rõ hơn về gia đình quyền quý này. Họ là ai, và tại sao họ lại bị nhắm tới?”
Lan đứng dậy, bước tới một chiếc tủ gỗ cũ trong góc phòng. Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong chứa những tài liệu đã ngả màu theo thời gian. “Cha tôi đã giữ những tài liệu này từ nhiều năm trước, nhưng ông chưa bao giờ cho ai xem. Đây là những gì còn lại về gia đình quyền quý bị sát hại.”
Trần Minh cẩn thận lật qua từng trang giấy. Tài liệu ghi lại chi tiết về một gia đình có thế lực lớn ở kinh đô, nổi tiếng về sự giàu có và quyền lực. Nhưng có một chi tiết khiến anh dừng lại: “Đây rồi… một vụ tranh chấp đất đai với một quan chức cấp cao trong triều đình,” anh nói, đôi mắt lướt qua những dòng chữ.
Lan cúi đầu nhìn, đọc nhanh theo anh. “Quan chức này đã đe dọa gia đình họ, buộc họ phải giao nộp đất đai, nhưng họ từ chối. Sau đó, gia đình này biến mất khỏi các ghi chép lịch sử. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ… cho đến khi họ được tìm thấy trong ngôi đền này.”
“Điều này có thể là động cơ,” Trần Minh suy nghĩ, “Nếu kẻ thủ ác là một quan chức có quyền lực, hắn sẽ không ngần ngại loại bỏ những ai cản trở con đường của mình. Nhưng để che đậy hành động của mình, hắn đã tạo ra câu chuyện về lời nguyền để khiến mọi người tin rằng cái chết của gia đình này là do sự trừng phạt siêu nhiên.”
Lan nắm chặt bàn tay, cảm giác sợ hãi xen lẫn phẫn nộ. “Ngài nghĩ rằng kẻ đó vẫn còn sống và vẫn có quyền lực để che giấu sự thật?”
“Có khả năng,” Trần Minh đáp, “Nhưng để chứng minh điều đó, chúng ta cần phải tìm thêm bằng chứng. Bức tranh và tài liệu này chỉ là khởi đầu.”
Anh đứng dậy, ánh mắt anh sáng lên quyết tâm. “Cô có biết nơi nào trong ngôi đền mà người ta có thể giấu thêm bằng chứng không? Có lẽ còn những căn phòng bí mật khác mà chúng ta chưa khám phá.”
Lan suy nghĩ một lúc, rồi cô gật đầu. “Có một nơi, đó là nhà kho của đền, nơi lưu trữ các tài liệu và vật phẩm cúng bái. Nó nằm phía sau ngôi đền, nhưng đã bị khóa kín từ lâu. Người trông đền cũ không cho ai vào đó.”
Trần Minh mỉm cười. “Vậy thì đó là nơi chúng ta sẽ đến tiếp theo.”
Họ quyết định không mất thêm thời gian, ngay trong đêm, cả hai quay lại ngôi đền. Khi đứng trước nhà kho cổ, Lan cầm chiếc chìa khóa cũ mà cô tìm thấy trong đống đồ của cha mình. Cô chần chừ một lúc trước khi đưa tay tra chìa vào ổ khóa, ánh mắt lo lắng nhìn Trần Minh.
“Ngài chắc chắn muốn làm điều này ngay bây giờ chứ?” cô hỏi, giọng nói thoáng chút do dự.
Trần Minh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Sự thật không chờ đợi, Lan. Chúng ta cần phải hành động ngay khi còn có cơ hội.”
Lan hít một hơi sâu rồi xoay chìa khóa. Cánh cửa nhà kho phát ra tiếng rít chói tai khi được mở ra, và ngay lập tức, một luồng không khí lạnh lẽo thổi ra từ bên trong. Cả hai đứng lặng một lúc, cảm nhận sự nặng nề của không gian trước khi bước vào.
Bên trong nhà kho là những kệ gỗ cũ kỹ chất đầy sách và tài liệu, tất cả đều phủ bụi. Ánh sáng từ ngọn đèn lồng duy nhất mà Lan mang theo chỉ đủ để chiếu sáng một phần nhỏ không gian, nhưng cũng đủ để họ nhìn thấy một chiếc rương gỗ lớn nằm khuất sau đống đồ cũ.
Trần Minh bước tới gần chiếc rương, cúi xuống kiểm tra. “Có vẻ như đây là nơi mà chúng ta đang tìm kiếm,” anh nói. “Nhưng tôi có cảm giác rằng bên trong không chỉ có tài liệu bình thường.”
Lan cẩn thận đặt đèn lồng xuống, giúp Trần Minh mở chiếc rương. Khi nắp rương được nhấc lên, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc qua cả hai. Bên trong là những cuốn sách cổ, cùng với một loạt các bức thư tay cũ kỹ. Nhưng điều thu hút sự chú ý của họ là một cuộn giấy da được đặt ở giữa.
Trần Minh cẩn thận mở cuộn giấy da ra, và khi anh đọc nội dung bên trong, đôi mắt anh mở to kinh ngạc. “Đây là một bản thỏa thuận đất đai,” anh nói, giọng anh thấp đi. “Và… nó mang chữ ký của cả gia đình quyền quý và quan chức mà chúng ta nghi ngờ.”
Lan kinh ngạc nhìn Trần Minh. “Điều này có nghĩa là gì?”
Trần Minh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh chắc nịch. “Điều này có nghĩa là vụ án mạng không phải là do lời nguyền, mà là do sự phản bội và tham lam. Quan chức đó đã cố gắng chiếm đoạt đất đai bằng cách giết chết gia đình quyền quý và tạo ra một câu chuyện về lời nguyền để che đậy tội ác của mình.”
Lan nắm chặt tay, giọng cô run run. “Vậy… chúng ta đã tìm thấy bằng chứng rồi?”
“Chúng ta đã tìm thấy một phần của sự thật,” Trần Minh đáp, “Nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải khám phá. Kẻ sát nhân đã để lại nhiều manh mối, và nếu chúng ta tiếp tục đào sâu, chúng ta sẽ tìm ra tất cả.”
Anh cất cuộn giấy da vào túi, quay lại nhìn Lan. “Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, vì những gì sắp tới có thể sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Kẻ sát nhân sẽ không dễ dàng để chúng ta vạch trần hắn.”
Lan gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự kiên quyết. “Tôi sẵn sàng. Chúng ta phải đưa sự thật ra ánh sáng, cho dù có phải đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào.”
Trần Minh mỉm cười, rồi cả hai rời khỏi nhà kho, chuẩn bị cho những thử thách đang chờ đợi họ ở phía trước. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với những manh mối mới tìm được, họ đã tiến gần hơn một bước tới việc vạch trần sự thật đằng sau vụ án mạng kinh hoàng này.