Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 6
Chương 6: Linh hồn uất hận
Sau khi rời khỏi nhà kho với cuộn giấy da trong tay, Trần Minh và Lan quyết định quay lại ngôi nhà gỗ nhỏ để phân tích kỹ lưỡng hơn những gì họ vừa tìm thấy. Đêm đã khuya, bầu trời không trăng sao, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng mà Lan đang cầm trên tay.
Khi họ trở về căn nhà, cha của Lan đang ngồi bên giường, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không. Ông lão dường như đã biết trước họ sẽ quay lại với những phát hiện mới. Khi Trần Minh và Lan bước vào, ông chậm rãi ngước mắt lên nhìn họ, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Các ngươi đã tìm thấy gì rồi phải không?” Ông lão hỏi, giọng ông như vọng về từ một thế giới xa xăm.
Trần Minh ngồi xuống bàn, đặt cuộn giấy da trước mặt ông lão. “Chúng tôi đã tìm thấy một bản thỏa thuận đất đai, có chữ ký của cả gia đình quyền quý và kẻ sát nhân mà chúng tôi nghi ngờ. Điều này chứng minh rằng vụ án mạng không phải do lời nguyền, mà do sự phản bội và tham lam.”
Ông lão lặng lẽ nhìn cuộn giấy da, đôi mắt ông lóe lên một tia sáng rồi lại trở nên u ám. “Ta đã luôn biết rằng có điều gì đó không đúng… nhưng không thể làm gì để ngăn chặn. Lòng tham của con người thực sự là một lời nguyền còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì.”
Lan ngồi xuống bên cạnh cha, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông. “Cha, bây giờ chúng ta đã có bằng chứng. Chúng ta có thể đưa sự thật ra ánh sáng và giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm ở đó.”
Ông lão lắc đầu, đôi mắt ông trở nên mờ đục. “Không dễ dàng như các ngươi nghĩ đâu. Những linh hồn đó không chỉ bị giam cầm bởi tội ác của kẻ khác, mà còn bởi chính nỗi uất hận của họ. Họ không thể siêu thoát, và bất kỳ ai bước chân vào ngôi đền cũng sẽ bị họ kéo vào cơn ác mộng của sự báo thù.”
Trần Minh nghe lời ông lão nói, cảm giác một nỗi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. “Ông đang nói rằng những linh hồn này sẽ không dừng lại cho đến khi họ trả thù được kẻ đã giết họ?”
Ông lão gật đầu, ánh mắt ông trở nên xa xăm. “Đúng vậy. Họ sẽ không dừng lại, và điều đó làm cho ngôi đền trở thành một nơi nguy hiểm hơn bao giờ hết. Bất kỳ ai cố gắng khám phá sự thật đều sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của họ.”
Lan nắm chặt tay cha mình, giọng cô nghẹn ngào. “Nhưng chúng ta không thể để nỗi uất hận kéo dài mãi được. Chúng ta phải giúp họ siêu thoát, giải thoát họ khỏi lời nguyền này.”
Ông lão nhìn Lan với ánh mắt đầy tình thương. “Con gái, ta hiểu sự quyết tâm của con. Nhưng con phải hiểu rằng, khi đối mặt với những linh hồn uất hận, con không chỉ đang đối mặt với những bóng ma từ quá khứ, mà còn với chính sự sợ hãi và tội lỗi trong lòng con.”
Trần Minh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt anh trở nên kiên định. “Dù nguy hiểm đến đâu, tôi vẫn sẽ tiến tới. Sự thật cần phải được phơi bày, và những linh hồn oan khuất cần được giải thoát. Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng, và tôi tin rằng đây là chìa khóa để chấm dứt mọi thứ.”
Ông lão thở dài, nhưng trong ánh mắt ông lóe lên một tia hy vọng nhỏ. “Nếu các ngươi thực sự quyết tâm, ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng, điều các ngươi đang đối mặt không chỉ là một vụ án mạng, mà là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, giữa ánh sáng và bóng tối.”
Lan và Trần Minh cùng nhau gật đầu, quyết tâm trong lòng họ càng thêm mạnh mẽ. Họ biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để đưa sự thật ra ánh sáng và giải thoát cho những linh hồn uất hận.
Đêm đó, khi màn đêm bao phủ khắp ngôi làng, Trần Minh và Lan quyết định quay lại ngôi đền một lần nữa. Họ mang theo cuộn giấy da và bức tranh tìm được, tin rằng đó là những thứ cần thiết để đối mặt với những linh hồn đang bị giam cầm ở nơi này.
Khi bước vào ngôi đền, không khí trở nên nặng nề hơn, như thể có hàng ngàn ánh mắt vô hình đang dõi theo từng bước đi của họ. Bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn lồng yếu ớt soi sáng con đường trước mặt.
Trần Minh dẫn đầu, đôi mắt anh chăm chú nhìn quanh, cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh. “Chúng ta cần đến chính điện, nơi mà gia đình quyền quý đã bị sát hại,” anh nói, giọng anh chắc chắn.
Lan đi sát bên anh, cố gắng giữ bình tĩnh trong không khí đầy căng thẳng. Họ tiến vào chính điện, nơi mà bàn thờ và tượng thần vẫn đứng sừng sững như một người canh giữ đầy uy nghi.
Khi họ đến gần bàn thờ, một cơn gió lạnh thổi qua, làm tắt ngọn đèn lồng của Lan. Cả không gian rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ những tia sáng lọt qua kẽ hở trên mái ngói. Bất chợt, một tiếng cười nhỏ nhưng đầy ma quái vang lên từ đâu đó trong đền.
Lan giật mình, quay lại nhìn Trần Minh. “Ngài có nghe thấy không?”
Trần Minh gật đầu, đôi mắt anh trở nên cảnh giác hơn. “Đó là tiếng cười của một linh hồn. Họ đang ở đây, và họ biết chúng ta đến.”
Không gian quanh họ đột ngột trở nên lạnh lẽo hơn, và những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên khắp nơi. Lan cảm thấy da thịt mình lạnh toát, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, tiến tới gần bàn thờ.
“Chúng tôi đến đây để giúp các ngươi,” Trần Minh nói lớn, giọng anh đầy quyết tâm. “Chúng tôi biết sự thật về cái chết của các ngươi, và chúng tôi sẽ đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng. Hãy chỉ đường cho chúng tôi.”
Những tiếng thì thầm ngừng lại, và trong giây lát, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Trần Minh và Lan đứng chờ đợi trong căng thẳng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Rồi đột nhiên, từ phía sau bàn thờ, một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện, dần dần hình thành nên hình dáng của một người phụ nữ trẻ. Đó là một linh hồn, với vẻ mặt đau đớn và uất hận, nhưng đôi mắt lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm.
Lan nhìn linh hồn đó, trái tim cô đập nhanh hơn. “Ngài… ngài là…”
Linh hồn người phụ nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía họ. Trần Minh giữ chặt cuộn giấy da trong tay, đôi mắt anh chăm chú quan sát linh hồn, cố gắng đọc được thông điệp mà cô ta muốn truyền đạt.
Cuối cùng, linh hồn dừng lại trước mặt họ, đôi môi nhợt nhạt mấp máy như muốn nói gì đó. Trần Minh lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng lời nói.
“Thỏa thuận…” cô ta thì thầm, giọng nói như gió thoảng qua tai. “Thỏa thuận đã bị phá vỡ… máu của chúng ta bị đổ để che giấu tội ác…”
Trần Minh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Ngài muốn nói gì? Chúng tôi đã tìm thấy thỏa thuận đất đai, nhưng tại sao lại nói nó bị phá vỡ?”
Linh hồn của người phụ nữ dường như cố gắng nhớ lại điều gì đó, rồi cô ta tiếp tục: “Thỏa thuận là một cái bẫy… chúng ta đã bị lừa… chúng ta không thể siêu thoát nếu kẻ thủ ác còn sống… các ngươi phải tiêu diệt hắn…”
Trần Minh nắm chặt tay, ánh mắt anh rực lửa quyết tâm. “Chúng tôi sẽ đưa hắn ra ánh sáng. Ngài có thể chỉ cho chúng tôi cách để tìm ra hắn không?”
Linh hồn người phụ nữ gật đầu, rồi chỉ tay về phía bức tranh mà họ đã tìm thấy. “Trong tranh… có dấu hiệu… của kẻ sát nhân… tìm hiểu kỹ… hắn đang ẩn mình…”
Nói xong, linh hồn người phụ nữ dần dần tan biến, để lại một không gian yên tĩnh như chết chóc. Trần Minh và Lan đứng đó, cảm nhận sự lạnh lẽo và nỗi đau của những linh hồn bị giam cầm. Họ biết rằng thời gian đang chống lại họ, và họ phải hành động nhanh chóng để đưa sự thật ra ánh sáng và giải thoát cho những linh hồn này.
Trần Minh quay lại nhìn Lan, ánh mắt anh đầy quyết tâm. “Chúng ta đã biết phải làm gì. Chúng ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng bức tranh, tìm ra dấu hiệu mà linh hồn nói đến. Đó là chìa khóa để vạch trần kẻ sát nhân và kết thúc tất cả.”
Lan gật đầu, cảm thấy sự sợ hãi trong lòng đã dần biến mất, thay vào đó là một sức mạnh mới mẻ. “Tôi sẽ giúp ngài, thám tử. Chúng ta sẽ không để những linh hồn đó phải chịu đựng thêm nữa.”
Cả hai rời khỏi ngôi đền, mang theo bức tranh và cuộn giấy da, quyết tâm tìm ra sự thật và giải thoát cho những linh hồn uất hận. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng với lòng quyết tâm và niềm tin vào công lý, họ sẽ đối mặt với mọi thử thách để hoàn thành nhiệm vụ.