Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 7
Chương 7: Đối đầu với kẻ thù
Sau khi rời khỏi ngôi đền với những thông điệp từ linh hồn người phụ nữ, Trần Minh và Lan trở về ngôi nhà nhỏ để kiểm tra lại bức tranh. Cả hai đều cảm nhận được áp lực thời gian đang đè nặng lên mình, bởi họ biết rằng kẻ thủ ác có thể vẫn đang theo dõi và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào để ngăn cản họ vạch trần sự thật.
Trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng, Trần Minh và Lan đặt bức tranh lên bàn, trải rộng nó ra để kiểm tra từng chi tiết. Bức tranh sơn dầu lớn miêu tả cảnh tượng của buổi lễ trong ngôi đền, với những khuôn mặt méo mó của gia đình quyền quý cùng đám đông. Trần Minh nhớ lại lời linh hồn đã nói: “Trong tranh… có dấu hiệu… của kẻ sát nhân…”
“Chúng ta phải tìm ra dấu hiệu đó,” Trần Minh nói, đôi mắt anh chăm chú lướt qua từng nét vẽ. “Có thể đó là một chi tiết mà chúng ta chưa từng để ý đến.”
Lan cúi xuống gần hơn, đôi mắt cô không bỏ sót một chi tiết nào. “Có thể đó là một ký hiệu ẩn trong hình ảnh, hoặc một thứ gì đó không phù hợp với ngữ cảnh.”
Cả hai tiếp tục xem xét bức tranh, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Đột nhiên, Trần Minh dừng lại, ánh mắt anh dừng lại ở một góc của bức tranh, nơi mà một người đàn ông mặc trang phục quan lại đứng tách biệt khỏi đám đông.
“Nhìn kìa, Lan,” Trần Minh nói, chỉ tay vào người đàn ông đó. “Tại sao hắn lại đứng riêng biệt, không giống những người khác?”
Lan nhìn theo, rồi cô nhận ra điều bất thường. “Đúng vậy, hắn đứng ở một góc tối, không ai chú ý đến. Nhưng nếu nhìn kỹ, hắn không phải là một nhân vật bình thường.”
Trần Minh gật đầu. “Nhìn vào ánh mắt của hắn. Không giống với những khuôn mặt sợ hãi khác, hắn có vẻ… bình thản, như thể hắn biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra.”
Lan hơi run rẩy. “Ngài nghĩ rằng đó chính là kẻ sát nhân? Hắn đã tự vẽ mình vào bức tranh này?”
Trần Minh đáp: “Rất có khả năng. Nếu kẻ sát nhân là người có quyền lực, hắn sẽ muốn lưu giữ chiến thắng của mình theo cách nào đó, và việc vẽ mình vào bức tranh này là một cách để khẳng định quyền lực và sự thống trị của hắn.”
Cả hai tiếp tục quan sát người đàn ông trong tranh. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến những nét vẽ như trở nên sống động hơn. Trần Minh nhận ra rằng bàn tay của người đàn ông đó cầm một vật gì đó nhỏ gọn nhưng rõ ràng là quan trọng.
“Nhìn vào tay hắn,” Trần Minh nói, chỉ vào vật trong tay người đàn ông. “Đó là một con dấu. Chắc chắn đó là con dấu quan trọng của một quan chức cao cấp.”
Lan nhíu mày. “Nếu chúng ta có thể xác định được con dấu đó thuộc về ai, chúng ta có thể tìm ra danh tính của kẻ sát nhân.”
Trần Minh gật đầu. “Chúng ta sẽ cần tìm kiếm trong các tài liệu lịch sử, xác định xem con dấu đó thuộc về ai. Đây có thể là manh mối quan trọng nhất mà chúng ta có.”
Cả hai quyết định không chần chừ thêm nữa. Trần Minh nhanh chóng thu thập các tài liệu mà họ đã tìm thấy trước đó, cùng với bức tranh, và bắt đầu phân tích các con dấu và biểu tượng liên quan đến quan chức triều đình thời kỳ đó. Họ lục tìm trong những tài liệu mà cha Lan đã giữ lại, và cuối cùng, sau nhiều giờ tìm kiếm, họ phát hiện một cuốn sách cổ ghi lại các con dấu của các quan chức thời kỳ nhà Hồ.
“Đây rồi!” Trần Minh nói, giọng anh đầy phấn khích. “Con dấu trong tay người đàn ông trong bức tranh giống hệt với con dấu của một quan chức cấp cao trong triều đình thời kỳ đó.”
Lan nhìn vào hình ảnh trong cuốn sách, rồi nhìn lại bức tranh. “Ngài nói đúng, đây chính là con dấu của quan chức đó. Nhưng nếu hắn thực sự là kẻ sát nhân, thì chúng ta đang đối mặt với một người rất quyền lực.”
Trần Minh gật đầu, ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng hơn. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ nguy hiểm, kẻ không ngần ngại giết người để bảo vệ quyền lực của mình. Hắn đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì để ngăn cản chúng ta.”
Khi Trần Minh và Lan đang phân tích, đột nhiên cánh cửa ngôi nhà bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng động lớn. Cả hai giật mình quay lại, thấy một nhóm người mặc trang phục quan binh xông vào. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sắc lạnh, toát lên vẻ quyền lực và uy hiếp.
“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Người đàn ông đó nói, giọng hắn vang lên đầy quyền uy. “Các ngươi nghĩ rằng có thể điều tra vụ án này mà không có sự cho phép của ta?”
Lan tái mặt, nhận ra rằng người đàn ông này chính là quan chức mà họ nghi ngờ. Cô quay sang nhìn Trần Minh, trong lòng cảm thấy lo sợ. Nhưng Trần Minh vẫn giữ được sự bình tĩnh, anh đứng dậy, đối mặt với kẻ thù mà anh biết rằng chính là kẻ sát nhân.
“Chúng tôi đang tìm kiếm sự thật,” Trần Minh đáp, giọng anh trầm nhưng cứng rắn. “Ngài không thể ngăn cản chúng tôi. Những gì ngài đã làm sẽ sớm bị phơi bày.”
Quan chức đó cười lạnh, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường. “Ngươi thật ngây thơ, thám tử. Ngươi nghĩ rằng có thể vạch trần ta sao? Những kẻ như ngươi chỉ là con cờ trong tay ta mà thôi.”
Hắn ra hiệu cho các quan binh xông tới, định bắt giữ Trần Minh và Lan. Nhưng Trần Minh đã chuẩn bị sẵn, anh nhanh chóng lôi từ trong áo ra cuộn giấy da và giơ cao lên. “Đây là bằng chứng mà chúng tôi có. Ngài sẽ không thể che giấu tội ác của mình mãi mãi!”
Quan chức đó thoáng giật mình khi nhìn thấy cuộn giấy da, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Ngươi nghĩ rằng một mảnh giấy cũ có thể đánh bại ta sao? Ngươi đang chơi một trò chơi nguy hiểm, thám tử. Và bây giờ, ngươi đã đến lúc phải trả giá.”
Hắn ra lệnh cho binh lính tấn công, nhưng Trần Minh nhanh nhẹn né tránh, cùng với Lan chạy ra ngoài. Họ biết rằng nếu bị bắt, họ sẽ không bao giờ có cơ hội để phơi bày sự thật. Bóng tối bao trùm lấy họ khi họ lao qua cánh rừng, trong khi tiếng hò hét và bước chân đuổi theo vang lên phía sau.
Trần Minh dẫn Lan chạy sâu vào rừng, sử dụng mọi kỹ năng của mình để tránh bị bắt. Nhưng họ biết rằng kẻ thù đã nhận ra mối nguy hiểm và sẽ không từ bỏ dễ dàng. Trong đêm tối, Trần Minh và Lan chạy trốn, cố gắng tìm cách giữ lấy bằng chứng quý giá mà họ có trong tay.
“Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây,” Trần Minh nói, giọng anh nghiêm trọng. “Chúng ta cần phải đến kinh đô để trình báo với những người có thể giúp chúng ta. Chỉ có cách đó chúng ta mới có thể bảo vệ được bằng chứng này và đưa kẻ sát nhân ra ánh sáng.”
Lan gật đầu, dù trong lòng cô cảm thấy lo lắng nhưng cô biết rằng họ không còn lựa chọn nào khác. Họ phải tiếp tục cuộc hành trình đầy nguy hiểm này, đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ, để đưa sự thật ra ánh sáng và giải thoát cho những linh hồn oan khuất.
Họ tiếp tục chạy trốn trong đêm tối, biết rằng cuộc chiến với kẻ thù chưa kết thúc. Nhưng với sự quyết tâm và niềm tin vào công lý, họ sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.