Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 8
Chương 8: Sự thật được hé lộ
Trời vẫn tối mịt khi Trần Minh và Lan lẩn sâu vào rừng, né tránh sự truy đuổi của bọn quan binh. Những tiếng động từ phía sau càng lúc càng nhỏ dần, nhưng họ vẫn không dám giảm tốc độ. Mỗi bước chân là một cuộc đấu tranh với cơn mệt mỏi đang gặm nhấm cơ thể, nhưng trong tâm trí cả hai, sự quyết tâm tìm ra sự thật vẫn là ngọn lửa rực cháy.
Cuối cùng, sau khi chạy một quãng đường dài, họ dừng lại để nghỉ lấy sức bên một dòng suối nhỏ. Trần Minh nhìn quanh, xác định rằng họ đã thoát khỏi sự truy đuổi trước khi ngồi xuống bên cạnh Lan.
“Chúng ta đã thoát khỏi chúng rồi, nhưng không được chủ quan,” Trần Minh nói, giọng anh vẫn bình tĩnh dù hơi thở có phần gấp gáp. “Hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng, và có lẽ sẽ cử nhiều người hơn nữa để truy tìm chúng ta.”
Lan gật đầu, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng. “Chúng ta cần phải làm gì tiếp theo? Ngài nói chúng ta cần đến kinh đô, nhưng làm thế nào để đi mà không bị phát hiện?”
Trần Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chúng ta sẽ đi theo những con đường mòn mà người dân thường sử dụng, tránh những con đường chính. Tôi biết một người bạn ở kinh đô có thể giúp chúng ta, nhưng chúng ta cần đến đó an toàn trước khi hắn có thể hành động.”
Lan thở dài, cảm giác mệt mỏi và lo lắng đè nặng lên vai cô. Nhưng cô biết rằng họ không thể dừng lại lúc này. “Tôi sẽ đi cùng ngài đến cùng. Chúng ta đã đến quá xa để quay lại.”
Cả hai quyết định tiếp tục hành trình ngay khi bình minh vừa hé rạng. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua tán lá cây, mang theo chút hơi ấm sau một đêm lạnh lẽo. Họ bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân và tiếng chim hót vang lên từ xa.
Sau nhiều giờ đi bộ, họ cuối cùng cũng đến được một ngôi làng nhỏ nằm ở ngoại vi kinh đô. Trần Minh dẫn Lan đến một ngôi nhà ẩn khuất sau những hàng cây, cửa nhà đã cũ kỹ và tường nhà phủ đầy rêu. Anh gõ cửa ba lần theo một nhịp điệu nhất định. Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra, và một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp xuất hiện. Khi nhìn thấy Trần Minh, gương mặt ông ta dãn ra trong một nụ cười thân thiện.
“Trần Minh! Lâu lắm rồi không gặp. Ngài đến đây có việc gì?” Người đàn ông nói, giọng đầy phấn khởi.
“Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài, Lý đại nhân,” Trần Minh đáp, giọng nghiêm túc. “Tôi và cô Lan đang điều tra một vụ án lớn, và chúng tôi có bằng chứng cần phải trình báo với triều đình. Nhưng chúng tôi bị truy đuổi bởi một quan chức quyền lực. Hắn sẽ không từ bỏ cho đến khi chúng tôi bị tiêu diệt.”
Lý đại nhân nhìn Trần Minh với ánh mắt thấu hiểu, rồi quay sang nhìn Lan. “Ngài hãy vào trong. Chúng ta sẽ thảo luận mọi chuyện. Ngài có thể tin tưởng vào tôi.”
Cả ba người bước vào ngôi nhà. Trần Minh và Lan ngồi xuống trước chiếc bàn gỗ trong căn phòng nhỏ, trong khi Lý đại nhân chuẩn bị trà. Sau khi mọi thứ đã ổn định, Trần Minh bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện, từ những gì anh đã khám phá ra trong ngôi đền cho đến cuộc đối đầu với quan chức quyền lực.
Lý đại nhân lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu ra vẻ hiểu rõ tình hình. Khi Trần Minh kết thúc câu chuyện, ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đây thực sự là một tình huống khó khăn. Quan chức mà ngài đang đối đầu là một người rất quyền lực, nhưng nếu những bằng chứng ngài có thực sự vạch trần được tội ác của hắn, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức.”
“Ngài có cách nào để giúp chúng tôi đưa bằng chứng này lên triều đình mà không bị phát hiện không?” Lan hỏi, đôi mắt cô đầy hy vọng.
Lý đại nhân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cần phải rất cẩn thận. Tôi có thể sắp xếp để ngài gặp một vị quan trung thực trong triều, người có thể bảo vệ ngài và đưa bằng chứng này trực tiếp đến hoàng đế. Nhưng để làm điều đó, chúng ta cần phải đưa ngài và bằng chứng vào kinh đô mà không bị ai phát hiện.”
“Ngài có kế hoạch gì sao?” Trần Minh hỏi.
“Chúng ta sẽ đi qua con đường ngầm, một lối đi bí mật mà chỉ có một vài người trong triều đình biết. Lối đi này dẫn thẳng vào kinh đô mà không cần qua cổng chính. Tôi sẽ đưa ngài đến đó, và từ đó, chúng ta sẽ gặp quan trung thực kia.”
Trần Minh gật đầu, cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất mà họ có. “Tôi tin tưởng vào ngài, Lý đại nhân. Chúng tôi sẽ theo kế hoạch của ngài.”
Lý đại nhân mỉm cười, rồi đứng dậy. “Chúng ta không nên chần chừ thêm nữa. Hãy chuẩn bị và rời khỏi đây ngay lập tức.”
Cả ba người nhanh chóng chuẩn bị hành trang. Lý đại nhân dẫn Trần Minh và Lan ra phía sau ngôi nhà, nơi có một cánh cửa ngầm dẫn xuống lối đi bí mật. Không gian bên dưới tối om, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn dầu mà Lý đại nhân mang theo soi sáng con đường.
Họ bước đi trong im lặng qua lối đi ngầm, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong không gian chật hẹp. Cuối cùng, sau một quãng đường dài, họ đến một cánh cửa đá lớn, trên đó khắc những ký hiệu cổ xưa.
“Đây là cổng vào kinh đô,” Lý đại nhân nói, giọng ông đầy tự tin. “Một khi chúng ta qua cổng này, chúng ta sẽ an toàn. Quan trung thực mà tôi nhắc đến đang chờ chúng ta bên kia.”
Trần Minh gật đầu, cảm nhận sự quyết tâm trong lòng mình càng thêm mạnh mẽ. “Hãy mở cổng. Chúng ta đã đến quá xa để quay lại.”
Lý đại nhân tiến lại gần cánh cửa, dùng một chiếc chìa khóa đặc biệt để mở khóa. Cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ một con đường dẫn vào một khu vườn lớn bên trong kinh đô. Nhưng ngay khi họ vừa bước qua cánh cửa, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.
“Chúng đã đến!” Lan hét lên, khi nhìn thấy một nhóm quan binh xuất hiện từ phía lối đi ngầm. Dẫn đầu là quan chức mà họ đã đối đầu trước đó, ánh mắt hắn đầy vẻ thù hận.
“Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta dễ dàng như vậy sao?” Hắn nói, giọng đầy mỉa mai. “Bây giờ thì kết thúc rồi. Đưa chúng ta bằng chứng và ta có thể cân nhắc tha mạng cho ngươi.”
Trần Minh bước lên, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn vào kẻ thù. “Ngươi không bao giờ có được bằng chứng này. Công lý sẽ được thực thi, và tội ác của ngươi sẽ bị phơi bày.”
Quan chức đó cười lạnh, ra hiệu cho binh lính tiến tới. “Ngươi quá ngây thơ, thám tử. Ta đã kiểm soát triều đình từ lâu rồi, không ai có thể chống lại ta.”
Nhưng trước khi bọn binh lính có thể tiến lên, một nhóm người mặc trang phục quan lại xuất hiện từ phía khu vườn. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm và quyền lực.
“Dừng lại!” Người đàn ông đó nói lớn, giọng ông vang lên đầy quyền uy. “Ta là Đại tư mã của triều đình, và ta ra lệnh cho các ngươi rút lui.”
Quan chức kia khựng lại, gương mặt hắn tái mét khi nhận ra người mới đến. “Đại… Đại tư mã?” Hắn lắp bắp. “Ngài… tại sao ngài lại ở đây?”
Đại tư mã tiến lên, đôi mắt ông sắc bén nhìn thẳng vào kẻ phản bội. “Ta đã nghe đủ rồi. Bằng chứng mà Trần Minh mang theo đã được đưa tới ta. Ngươi đã lộ mặt rồi, và giờ ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình.”
Những binh lính nhìn nhau với vẻ lo lắng, rồi bắt đầu rút lui theo lệnh của Đại tư mã. Quan chức kia hoảng loạn, nhưng trước khi hắn có thể làm gì, Đại tư mã đã ra lệnh bắt giữ hắn.
Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh ánh lên sự cảm kích. “Cảm ơn ngài, Đại tư mã. Nếu không có ngài, chúng tôi sẽ không bao giờ đưa sự thật ra ánh sáng.”
Đại tư mã mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngài đã làm rất tốt, thám tử Trần Minh. Ngài đã kiên trì theo đuổi sự thật và công lý, và giờ đây, những linh hồn oan khuất sẽ được giải thoát.”
Lan nhìn Trần Minh, trong lòng cô dâng lên niềm vui và lòng biết ơn sâu sắc. “Chúng ta đã thành công rồi,” cô thì thầm, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong trái tim.
Trần Minh gật đầu, cảm nhận một sự thanh thản lạ thường. Cuộc hành trình dài và đầy nguy hiểm của họ cuối cùng đã đến hồi kết, và những gì họ đã làm sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng mọi người. Nhưng điều quan trọng nhất, những linh hồn oan khuất trong ngôi đền cổ đã được giải thoát, và sự thật cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.