Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 9
Chương 9: Giải thoát linh hồn
Sau khi quan chức phản bội bị bắt giữ và những bằng chứng được đưa ra ánh sáng, kinh đô nhanh chóng trở nên xôn xao. Tin tức về tội ác bị che giấu trong nhiều năm qua của một quan chức cấp cao đã lan truyền khắp nơi, khiến triều đình phải hành động. Hoàng đế đã ra lệnh điều tra toàn bộ vụ việc và đem những kẻ có tội ra trừng trị.
Trần Minh và Lan được mời đến gặp mặt hoàng đế tại đại điện để tường trình toàn bộ sự việc. Khi cả hai bước vào đại điện, ánh mắt của mọi người đều dõi theo họ với sự kính trọng và ngưỡng mộ. Hoàng đế, một người đàn ông quyền uy với vẻ ngoài uy nghi, ngồi trên ngai vàng, nhìn họ với ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy sự công nhận.
“Trần Minh,” hoàng đế cất giọng, âm thanh vang dội khắp đại điện. “Ngươi đã làm rất tốt. Nhờ có ngươi mà một tội ác lớn đã bị vạch trần, và công lý đã được thực thi. Triều đình ghi nhận công lao của ngươi.”
Trần Minh cúi đầu kính cẩn, đáp lại lời hoàng đế. “Thưa bệ hạ, tất cả những gì thần làm đều là để phục vụ công lý và mang lại sự thật. Thần chỉ làm tròn trách nhiệm của mình.”
Hoàng đế mỉm cười, đôi mắt ông ánh lên sự hài lòng. “Ngươi thực sự là một thám tử trung thành và tận tâm. Ta sẽ ban thưởng cho ngươi, và từ nay ngươi sẽ được triều đình bảo vệ và trợ giúp trong mọi việc điều tra.”
Sau khi rời khỏi đại điện, Trần Minh và Lan quay trở lại ngôi đền cổ. Họ biết rằng mặc dù công lý đã được thực thi trong thế giới con người, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng cần phải hoàn thành: giải thoát những linh hồn oan khuất vẫn còn bị giam cầm trong ngôi đền.
Khi họ bước vào ngôi đền, không khí u ám và lạnh lẽo vẫn bao trùm nơi đây. Những cột trụ cổ kính và những bức tượng thần vẫn đứng sừng sững, như những người canh giữ vĩnh cửu của ngôi đền. Trần Minh cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn, nhưng lần này, không còn cảm giác thù hận hay uất hận. Thay vào đó, anh cảm thấy một sự chờ đợi và hy vọng.
Lan tiến đến trước bàn thờ, nơi mà họ đã từng tìm thấy bức tranh sơn dầu. Cô đặt bức tranh xuống trước mặt, đôi tay run rẩy vì xúc động. “Chúng tôi đã thực hiện xong lời hứa của mình,” cô nói khẽ, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. “Kẻ thủ ác đã bị trừng trị, và sự thật đã được đưa ra ánh sáng. Bây giờ, xin hãy siêu thoát.”
Trần Minh đứng bên cạnh Lan, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Những tiếng thì thầm u uất mà họ từng nghe thấy giờ đã biến mất, thay vào đó là một sự yên tĩnh lạ thường. Đột nhiên, từ phía bàn thờ, một ánh sáng mờ nhạt dần dần xuất hiện, hình thành nên những bóng dáng mờ ảo của gia đình quyền quý đã bị sát hại.
Người phụ nữ mà họ từng gặp lại xuất hiện, nhưng lần này, nét mặt cô bình thản và thanh thản hơn. Đôi mắt cô ánh lên niềm cảm kích và biết ơn sâu sắc. Cô bước tới gần Lan và Trần Minh, rồi khẽ cúi đầu.
“Cảm ơn các ngươi,” cô thì thầm, giọng nói như gió thoảng qua. “Nhờ các ngươi mà chúng ta đã được giải thoát. Chúng ta có thể rời khỏi thế giới này trong sự thanh thản.”
Trần Minh cúi đầu, cảm nhận được sự thanh thản và nhẹ nhõm trong lòng. “Chúng tôi chỉ làm những gì đúng đắn. Sự thật cần phải được phơi bày, và công lý cần phải được thực thi.”
Người phụ nữ mỉm cười, rồi ánh sáng từ thân thể cô dần dần lan tỏa, bao trùm lên toàn bộ không gian xung quanh. Những linh hồn khác trong gia đình quyền quý cũng bắt đầu tan biến trong ánh sáng, để lại một không gian trống rỗng nhưng đầy yên bình. Cuối cùng, cô quay lại lần cuối, nhìn vào mắt Trần Minh và Lan, trước khi hoàn toàn biến mất.
Khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, không gian ngôi đền trở nên sáng sủa và ấm áp hơn. Trần Minh và Lan cảm nhận được rằng lời nguyền đã được giải thoát, và những linh hồn oan khuất đã tìm thấy sự bình yên cuối cùng. Ngôi đền, từng là nơi giam cầm những nỗi đau và thù hận, giờ đây đã trở thành một nơi của sự yên bình và thanh thản.
“Cuối cùng thì họ cũng được giải thoát,” Lan thì thầm, đôi mắt cô ngấn nước. “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Minh đặt tay lên vai Lan, đôi mắt anh dịu dàng. “Phải, chúng ta đã làm được. Những linh hồn đó đã được giải thoát, và sự thật đã được phơi bày. Đó là điều quan trọng nhất.”
Cả hai đứng lặng yên trước bàn thờ, cảm nhận sự thanh thản và nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Sau bao nhiêu gian nan và nguy hiểm, cuối cùng, họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Và giờ đây, họ có thể rời khỏi ngôi đền với tâm hồn thanh thản, biết rằng công lý đã được thực thi và những linh hồn oan khuất đã tìm thấy sự bình yên mà họ xứng đáng có.
Họ bước ra khỏi ngôi đền cổ, ánh nắng chiều buông xuống nhẹ nhàng, chiếu rọi lên con đường mà họ đi. Trần Minh và Lan cùng nhau rời khỏi khu rừng, biết rằng hành trình này đã khép lại, nhưng những bài học và kỷ niệm sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim họ.