Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ với người dân địa phương
Trần Minh rảo bước nhanh chóng trên con đường đá dẫn về phía ngọn đồi phía đông. Mặc dù lòng anh đầy quyết tâm, nhưng sự lo lắng cũng không ngừng gợn lên. Khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi khi anh tiến xa hơn khỏi khu dân cư, những cánh đồng và cây cối rậm rạp bắt đầu thay thế những ngôi nhà cổ kính. Anh biết rằng ngôi mộ cổ đang chờ đợi mình, nhưng anh cũng hiểu rằng mình cần nhiều hơn là chỉ sự tò mò để khám phá nó.
Khi đến gần chân đồi, Trần Minh bất ngờ dừng lại khi nghe thấy tiếng la hét từ xa. Anh nhíu mày, lắng nghe cẩn thận, rồi quyết định bước theo hướng âm thanh phát ra. Anh cảm nhận được nguy hiểm, nhưng bản năng thám tử không cho phép anh bỏ qua điều này.
Một nhóm người đang tụ tập tại một cánh rừng thưa, và giữa đám đông, một người đàn ông trẻ tuổi bị trói chặt vào một cái cột gỗ, khuôn mặt đầy sợ hãi. Những người xung quanh đang hét lên, trong đó có vài người cầm gậy gộc và đá sỏi trong tay.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Trần Minh tự hỏi, cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể.
Anh tiến lại gần hơn, ẩn mình sau một thân cây lớn để quan sát. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là lãnh đạo của nhóm, đang lớn tiếng cáo buộc người thanh niên.
“Mày dám phạm vào khu vực ngôi mộ thiêng, dám cả gan đào bới nơi an nghỉ của Đại quan Dương Huyền! Mày có biết đó là tội khi quân, là tội đáng chết không?!” Ông ta hét lên, tay chỉ thẳng vào người thanh niên.
Người thanh niên lắc đầu, nước mắt tràn ra trên má. “Không… không phải tôi! Tôi chỉ đi ngang qua đó… Tôi không hề biết đó là ngôi mộ thiêng… Xin hãy tin tôi!”
Những người xung quanh càng lúc càng trở nên kích động. Một người phụ nữ hét lên, “Lời nguyền của ngôi mộ sẽ giáng xuống chúng ta nếu hắn không bị trừng phạt. Chúng ta phải xử lý hắn ngay lập tức!”
Trần Minh cảm thấy cần phải can thiệp. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bước ra từ chỗ nấp.
“Khoan đã!” Anh hét lớn, giọng nói mạnh mẽ làm mọi người ngưng lại. Tất cả quay đầu nhìn về phía anh, ngạc nhiên khi thấy một người lạ mặt xuất hiện.
Người đàn ông lớn tuổi nhíu mày, “Ngươi là ai? Sao lại dám xen vào việc của làng này?”
Trần Minh bước tới, ánh mắt kiên định. “Tôi là một người lữ hành, và tình cờ đi ngang qua đây. Tôi không thể ngồi yên nhìn một người bị đối xử bất công. Các người có bằng chứng nào cho thấy anh ta phạm tội không?”
Người lãnh đạo nhìn Trần Minh với ánh mắt đầy nghi ngờ. “Chính mắt ta thấy hắn lang thang gần khu vực ngôi mộ. Ngươi không phải người của làng, không biết lời nguyền của nơi đó. Bất kỳ ai dám xâm phạm đều sẽ phải trả giá!”
Trần Minh bước gần hơn đến người thanh niên, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Nghe này, tôi hiểu các vị lo lắng, nhưng không thể kết tội ai chỉ vì sự nghi ngờ. Hãy để tôi nói chuyện với anh ta, xem chuyện gì đã thực sự xảy ra.”
Người lãnh đạo nhìn Trần Minh một lúc, rồi ra hiệu cho đám đông lùi lại. “Được, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm nếu hắn đang lừa dối.”
Trần Minh gật đầu rồi quay sang người thanh niên, giọng nói mềm mỏng hơn, “Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?”
Người thanh niên run rẩy, nhưng ánh mắt đầy biết ơn khi thấy Trần Minh không đối xử với mình như một tội phạm. “Tôi là Trương Lân, một người thợ mộc. Sáng nay, tôi được thuê để sửa chữa một ngôi nhà gần khu vực đó. Trên đường về, tôi đi ngang qua ngôi mộ mà không hề biết đó là nơi cấm kỵ. Tôi không hề có ý định xâm phạm, chỉ là đi nhầm đường thôi… Xin hãy tin tôi!”
Trần Minh quan sát kỹ khuôn mặt của Trương Lân, không thấy dấu hiệu của sự dối trá. Anh quay lại nói với đám đông, “Các vị, anh ta chỉ là một người thợ mộc, đi lạc đường. Các vị không nên vội vàng kết tội khi chưa có bằng chứng rõ ràng. Lời nguyền của ngôi mộ không thể là lý do để đối xử bất công với một người vô tội.”
Người lãnh đạo ngần ngừ, ánh mắt nhìn quanh những người dân khác. Một số người bắt đầu tỏ ra do dự, không còn quá hăng hái như lúc đầu.
Cuối cùng, người lãnh đạo thở dài, “Được rồi, ta sẽ để hắn đi, nhưng nếu sau này có gì xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Trần Minh gật đầu, “Cảm ơn ông đã thông cảm. Nhưng tôi muốn hỏi thêm về ngôi mộ đó, có ai có thể kể cho tôi nghe về lịch sử của nó không?”
Một người đàn ông trung niên trong đám đông bước lên, “Ngôi mộ đó đã tồn tại hàng thế kỷ, là nơi chôn cất của Đại quan Dương Huyền, một người từng giữ chức vụ cao trong triều đình. Nhưng sau khi ông ấy qua đời, có nhiều tin đồn rằng ông ta bị hãm hại và lời nguyền đã được đặt lên ngôi mộ để bảo vệ bí mật.”
Trần Minh nghe xong, cảm thấy một sự liên kết mờ nhạt giữa vụ án hiện đại mà anh đang điều tra và bí mật của ngôi mộ cổ này. “Cảm ơn ông, tôi sẽ đến ngôi mộ đó để tìm hiểu thêm. Có lẽ sự thật vẫn còn ẩn giấu bên trong.”
Người đàn ông gật đầu, “Nhưng hãy cẩn thận, nhiều người đã thử khám phá ngôi mộ, nhưng không ai trong số họ trở về được an toàn.”
Trần Minh mỉm cười, “Tôi sẽ rất cẩn thận. Cảm ơn các vị.”
Anh quay lại nhìn Trương Lân, “Anh hãy đi về nhà và tránh xa khu vực ngôi mộ. Hãy để tôi xử lý chuyện này.”
Trương Lân cúi đầu, giọng đầy cảm kích, “Cảm ơn công tử, tôi sẽ nghe lời.”
Trần Minh đứng dậy, hướng mắt về phía ngọn đồi, lòng đầy quyết tâm. Anh biết rằng bí mật của ngôi mộ cổ có thể là chìa khóa để giải quyết vụ án của Lâm Quang. Và để làm được điều đó, anh phải đối mặt với mọi nguy hiểm đang chờ đợi mình phía trước.