Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 3
Chương 3: Phát hiện đầu tiên
Ánh nắng chiều buông xuống, nhuốm màu vàng nhạt lên khung cảnh đồi núi xung quanh. Trần Minh bước từng bước chắc chắn lên con đường dẫn đến ngôi mộ cổ. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn khi anh tiến gần đến ngọn đồi, như thể chính thiên nhiên cũng muốn cảnh báo anh về những gì sắp xảy ra. Nhưng Trần Minh không hề nao núng; anh biết rằng điều duy nhất có thể khiến anh dừng bước là sự thật, và sự thật đang chờ đợi anh trong ngôi mộ kia.
Ngôi mộ cổ hiện ra trước mắt anh, to lớn và uy nghiêm giữa những tán cây rậm rạp. Những bức tường đá rêu phong, bị thời gian bào mòn, khắc trên đó những hình ảnh kỳ lạ mà Trần Minh chưa từng thấy. Trên cổng vào ngôi mộ, một đôi cửa gỗ khổng lồ đã bạc màu nhưng vẫn giữ được vẻ cứng cáp. Anh cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ trong ngôi mộ, khiến lòng anh dâng lên một cảm giác bất an.
Trần Minh hít một hơi thật sâu, cẩn thận đẩy cánh cửa ra. Tiếng kẽo kẹt của bản lề vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của không gian xung quanh. Bên trong, một lối đi hẹp dẫn xuống lòng đất, nơi bóng tối ngự trị. Anh bật đèn pin, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn cũ kỹ soi rọi lối đi. Cảm giác như một bàn tay vô hình đang kéo anh vào sâu hơn trong lòng đất.
“Không quay lại được nữa rồi,” Trần Minh lẩm bẩm, bước từng bước xuống cầu thang đá. Mỗi bước chân anh dường như đều vang vọng lại từ những bức tường đá lạnh lẽo, tạo nên một âm thanh trầm buồn.
Sau một đoạn đường dài, lối đi dẫn anh đến một căn phòng lớn. Trần Minh đứng khựng lại, đèn pin soi sáng toàn bộ không gian trước mắt. Đây rõ ràng là trung tâm của ngôi mộ, nơi an nghỉ của Đại quan Dương Huyền.
Ở giữa căn phòng là một chiếc quan tài bằng đá lớn, được đặt trên một bệ cao. Xung quanh là những bức tượng đá được chạm khắc tinh xảo, mỗi bức tượng như đang canh giữ ngôi mộ. Trần Minh bước lại gần, cảm nhận được sự uy nghiêm của không gian này, nhưng anh cũng nhận thấy có điều gì đó không bình thường.
“Ngôi mộ này… tại sao lại có cảm giác lạ lùng như vậy?” Trần Minh tự hỏi, ánh mắt dò xét mọi thứ xung quanh.
Anh tiến gần hơn đến chiếc quan tài đá, ngắm nhìn những họa tiết được khắc trên bề mặt. Đôi mắt anh dừng lại ở một hình khắc đặc biệt – một con rồng đang uốn lượn quanh mặt trời. Hình ảnh này mang một ý nghĩa sâu xa, như muốn nhắn gửi một thông điệp gì đó. Trần Minh cẩn thận chạm tay vào, cảm giác lạnh buốt từ đá khiến anh rùng mình.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng động nhỏ từ phía bên kia căn phòng. Anh giật mình quay lại, ánh đèn pin quét qua bóng tối, nhưng không thấy ai. Trần Minh tiếp tục tiến đến, và khi đến gần hơn, anh phát hiện một cánh cửa nhỏ bị che khuất bởi một bức tường giả.
“Cái gì đây?” Anh thì thầm, nghi ngờ. Với một chút nỗ lực, Trần Minh đẩy bức tường đá sang một bên, để lộ ra một lối đi bí mật dẫn sâu hơn vào lòng đất.
Không chút do dự, anh bước vào lối đi hẹp, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lối đi càng ngày càng hẹp và tối, nhưng anh vẫn tiến tới, ánh sáng đèn pin chiếu sáng một đường nhỏ trước mặt.
Cuối cùng, lối đi kết thúc tại một căn phòng nhỏ hơn, và tại đây, Trần Minh nhìn thấy một chiếc rương gỗ cũ kỹ được đặt ngay giữa căn phòng. Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi tiến lại gần, mở nắp rương ra.
Bên trong rương, Trần Minh tìm thấy những tài liệu cổ, những cuộn giấy đã úa màu theo thời gian, và một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc. Tay anh run lên khi mở chiếc hộp, và bên trong là một chiếc vòng cổ được chạm khắc tinh xảo, nhưng có vẻ gì đó rất đặc biệt ở chiếc vòng này.
Cùng lúc đó, anh phát hiện một bản chép tay cũ kỹ, ghi chép về cuộc đời của Đại quan Dương Huyền. Trần Minh cẩn thận lật từng trang giấy, và những dòng chữ mờ nhạt tiết lộ rằng Dương Huyền đã bị vu oan trong một âm mưu chính trị, khiến ông phải chịu cái chết oan uổng. Những bằng chứng trong bản chép tay này đủ để minh oan cho ông, nhưng chúng cũng gợi ý về một bí mật khủng khiếp ẩn sâu trong ngôi mộ.
“Đây chính là mảnh ghép mình đang tìm kiếm,” Trần Minh lẩm bẩm, cảm thấy một sự nhẹ nhõm pha lẫn lo âu. “Nếu mình có thể đưa những bằng chứng này về hiện tại, mình có thể minh oan cho Lâm Quang.”
Nhưng trước khi Trần Minh kịp làm gì thêm, cánh cửa lối vào đột nhiên đóng sầm lại, khiến căn phòng trở nên kín bưng. Không khí trong lành biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngột ngạt và sợ hãi.
“Mình bị mắc kẹt sao?” Trần Minh hoảng hốt, cố gắng đẩy cánh cửa nhưng vô ích. Bên ngoài, tiếng rì rầm lạ lùng vang lên, như thể có ai đó đang cười nhạo anh.
Trần Minh nhận ra rằng ngôi mộ không chỉ đơn thuần là một nơi chôn cất, mà còn là một cạm bẫy được thiết kế để bảo vệ những bí mật bên trong. “Mình phải tìm cách ra ngoài… trước khi quá muộn.”
Anh quay lại nhìn chiếc rương và những tài liệu trong đó. “Những thứ này là chìa khóa… Mình phải giữ chúng an toàn.”
Với quyết tâm cao độ, Trần Minh bắt đầu tìm kiếm một lối thoát khác, biết rằng thời gian của anh đang cạn dần. Anh phải thoát khỏi ngôi mộ này, mang theo những bí mật đã bị chôn vùi suốt nhiều thế kỷ, để trả lại công lý cho những người đã bị kết tội oan.