Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 4
Chương 4: Lời nguyền của ngôi mộ
Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến mức Trần Minh cảm thấy như bị bóp nghẹt. Anh nhanh chóng đảo mắt quanh căn phòng, tìm kiếm một lối thoát khác. Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu lên những bức tường đá, nơi các họa tiết cổ xưa được chạm khắc cẩn thận. Nhưng tất cả đều chỉ là những bức tường kín, không có dấu hiệu nào của một lối ra khác.
Trần Minh không cho phép mình hoảng loạn. Anh biết rằng sự bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt là điều cần thiết nhất lúc này. “Mình phải tập trung… Căn phòng này không thể chỉ có một lối vào duy nhất.”
Anh tiến lại gần chiếc rương gỗ, đặt những tài liệu và chiếc hộp ngọc vào trong túi áo một cách cẩn thận. Trong đầu anh liên tục hiện lên những lời đồn đại về ngôi mộ này – lời nguyền đã ám ảnh người dân nơi đây suốt hàng thế kỷ. Trần Minh không phải là người dễ bị mê tín, nhưng những hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra từ khi anh bước vào ngôi mộ khiến anh không thể không nghĩ đến.
“Lời nguyền… hay chỉ là một trò hù dọa?” Anh tự hỏi. Nhưng không có thời gian để suy đoán, anh phải tìm lối thoát trước khi bất kỳ điều gì tồi tệ hơn xảy ra.
Bất ngờ, từ đâu đó trong bóng tối vang lên tiếng thở dài, như thể một ai đó đang ở gần anh. Trần Minh quay lại, ánh đèn pin quét khắp căn phòng nhưng không có gì ngoài sự tĩnh lặng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, anh cảm nhận được một sự hiện diện lạ lùng, một thứ gì đó vô hình nhưng không thể chối bỏ.
Anh quyết định bước lại gần bức tường đối diện, tay anh nhẹ nhàng rà trên bề mặt đá, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một cơ chế bí mật. Ngón tay anh đột nhiên chạm vào một chỗ lõm trên tường, cảm giác như nó khác biệt so với phần còn lại của bức tường.
“Có gì đó ở đây…” Trần Minh thì thầm, anh nhấn nhẹ vào chỗ lõm đó, và một tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Bức tường trước mặt anh từ từ mở ra, để lộ một lối đi nhỏ khác. Anh cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi cảnh giác. Lối đi mới này dường như dẫn sâu hơn vào lòng đất, và không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
“Phải đi thôi, không còn lựa chọn nào khác,” Trần Minh tự nhủ, rồi cẩn thận bước vào lối đi. Lối đi hẹp và ngoằn ngoèo, ánh sáng từ đèn pin hắt lên những bức tường đá gồ ghề khiến bóng anh đổ dài như những hình thù ma quái.
Bỗng nhiên, một luồng không khí lạnh buốt từ đâu thổi tới, khiến Trần Minh rùng mình. Tiếng rì rầm vang lên từ phía xa, như thể có ai đó đang thì thầm gọi tên anh. Anh dừng lại, lắng nghe kỹ hơn, nhưng tiếng rì rầm biến mất, để lại một sự im lặng đáng sợ.
“Mình đang bị chơi đùa sao?” Anh nghĩ thầm, rồi tiếp tục bước đi. Càng tiến sâu, anh càng cảm thấy lối đi này không bình thường. Những họa tiết trên tường dần trở nên kỳ quái và đe dọa hơn. Chúng mô tả những cảnh tượng khủng khiếp: các linh hồn bị tra tấn, những bóng ma đang rượt đuổi con người, và cả những hình ảnh của sự phản bội, chết chóc.
Đột nhiên, lối đi mở rộng ra thành một căn phòng khác, nhỏ hơn căn phòng trước, nhưng không kém phần đáng sợ. Giữa căn phòng là một chiếc bàn đá lớn, trên đó có một cuộn giấy đã bị úa màu và một bức tượng đá nhỏ, hình một người phụ nữ đang cúi đầu cầu nguyện.
Trần Minh tiến lại gần, đôi mắt anh dừng lại trên cuộn giấy. Anh mở nó ra, và những dòng chữ cổ xưa hiện lên trước mắt, được viết bằng mực đen, nhưng nội dung của chúng lại khiến anh sững sờ.
“Lời nguyền sẽ giáng xuống kẻ nào dám xâm phạm nơi an nghỉ của Đại quan. Những ai mang tội ác, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ bị tiêu diệt bởi bàn tay của số phận. Chỉ những ai thuần khiết và kiên định trong việc tìm kiếm sự thật mới có thể rời khỏi nơi đây mà không bị hại.”
Trần Minh đọc xong, cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Lời nguyền này không chỉ là một trò hù dọa, mà nó như một lời cảnh báo. Nhưng điều gì đã thực sự xảy ra ở đây? Và liệu lời nguyền này có liên quan đến cái chết oan uổng của Dương Huyền không?
Anh tiếp tục nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại ở bức tượng người phụ nữ. Bức tượng được chạm khắc rất tỉ mỉ, nhưng có gì đó trong đôi mắt của bức tượng khiến Trần Minh cảm thấy bất an. Như thể đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào anh, theo dõi mọi cử động của anh.
“Không thể nào… Mình đang tưởng tượng quá nhiều,” Trần Minh tự trấn an, nhưng anh không thể ngăn được cảm giác lo lắng đang xâm chiếm.
Bất ngờ, tiếng bước chân vang lên phía sau lưng anh, và trước khi anh kịp phản ứng, một lực mạnh từ phía sau đẩy anh ngã xuống sàn. Đèn pin rơi khỏi tay anh, lăn xa và tắt ngúm, để lại anh chìm trong bóng tối hoàn toàn.
“Mình bị tấn công!” Trần Minh hoảng hốt, nhưng trước khi anh kịp đứng dậy, một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong bóng tối.
“Ngươi đã xâm phạm nơi linh thiêng này… Ngươi sẽ phải trả giá…” Giọng nói đó như đến từ một thế giới khác, không phải của con người.
Trần Minh cố gắng đứng dậy, nhưng một thứ gì đó như vô hình đang giữ chặt anh lại. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” Trần Minh cố gắng hét lên, nhưng không có câu trả lời nào khác ngoài sự im lặng và cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Bỗng nhiên, ánh sáng từ đèn pin bật lại, chiếu sáng căn phòng. Nhưng khi Trần Minh nhìn quanh, không có ai khác ngoài anh trong căn phòng nhỏ này. Cảm giác như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng trái tim anh vẫn đập loạn nhịp, và sự bất an vẫn còn đó.
“Phải thoát khỏi đây… Phải đưa những bằng chứng này ra ngoài…” Trần Minh tự nhủ, cảm nhận rõ ràng rằng có một sức mạnh nào đó đang ngăn cản anh.
Anh nhanh chóng nhặt lấy đèn pin, rồi tìm cách quay lại lối đi mà anh đã vào. Nhưng trước khi rời khỏi căn phòng, anh quay lại nhìn bức tượng một lần cuối. Đôi mắt của bức tượng vẫn như dõi theo anh, nhưng lần này, thay vì cảm giác sợ hãi, anh cảm nhận được một sự đồng cảm kỳ lạ.
Trần Minh không hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy bức tượng này đang bảo vệ một điều gì đó. “Có lẽ… bà ấy cũng bị nguyền rủa như Dương Huyền…” Anh thầm nghĩ, rồi quay lưng bước ra khỏi căn phòng, tiếp tục hành trình của mình trong bóng tối đầy nguy hiểm.