Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 5
Chương 5: Người bị kết tội oan
Trần Minh bước ra khỏi căn phòng bí mật, tâm trí đầy rẫy những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Lối đi nhỏ dẫn anh quay trở lại căn phòng chính của ngôi mộ, nơi chiếc quan tài đá lớn nằm im lìm giữa không gian u tịch. Trần Minh dừng lại trước chiếc quan tài một lần nữa, cảm giác như có điều gì đó vẫn chưa được hé lộ. Nhưng anh biết rằng để hiểu rõ toàn bộ sự thật, anh cần thêm thông tin, và đặc biệt là sự giúp đỡ từ người dân địa phương.
Anh bước nhanh ra khỏi ngôi mộ, cảm giác nhẹ nhõm khi thấy ánh sáng mặt trời phía ngoài. Trời đã sẩm tối, và những tia nắng cuối cùng đang dần biến mất sau dãy núi xa. Trần Minh lấy lại bình tĩnh và quyết định quay trở về làng để tìm người giúp đỡ.
Khi trở lại làng, Trần Minh nhận thấy một sự thay đổi trong không khí. Những người dân địa phương dường như trở nên lo lắng hơn, có lẽ vì sự xuất hiện của anh và những lời đồn đại về ngôi mộ. Anh đi qua những con đường lát đá, ánh mắt dò xét xung quanh tìm kiếm Trương Lân – người thợ mộc mà anh đã cứu khỏi sự hành hình vào buổi sáng.
Cuối cùng, anh tìm thấy Trương Lân trong một quán trà nhỏ ở cuối làng. Người thanh niên đang ngồi cúi đầu, tay run rẩy cầm chén trà nhưng không uống. Khi nhìn thấy Trần Minh, Trương Lân ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta ánh lên sự biết ơn lẫn nỗi sợ hãi.
“Công tử… Ngài đã quay lại,” Trương Lân nói với giọng lo lắng. “Ngài… đã vào ngôi mộ đó sao?”
Trần Minh gật đầu, ngồi xuống đối diện với Trương Lân. “Tôi đã vào, và tôi đã tìm thấy những thứ có thể minh oan cho Đại quan Dương Huyền. Nhưng tôi cần thêm thông tin, và có lẽ cậu có thể giúp tôi.”
Trương Lân lắc đầu, vẻ mặt đầy hoảng sợ. “Tôi không biết gì nhiều về ngôi mộ đó, chỉ biết rằng những ai dám xâm phạm đều gặp kết cục không tốt. Ngài có chắc rằng muốn dính líu đến chuyện này không?”
Trần Minh đặt tay lên bàn, ánh mắt kiên định. “Tôi phải làm điều này, không chỉ để tìm ra sự thật về ngôi mộ, mà còn để minh oan cho một người đàn ông vô tội ở thời đại của tôi. Có lẽ câu chuyện này còn sâu xa hơn chúng ta tưởng.”
Trương Lân do dự một lúc, nhưng rồi anh ta thở dài, dường như đã quyết định. “Nếu ngài thật sự muốn biết, tôi sẽ kể cho ngài về một người, có thể người đó sẽ giúp được ngài. Đó là bà Trương, bà là người lớn tuổi nhất trong làng này và biết rất nhiều về lịch sử của ngôi mộ cũng như những câu chuyện xung quanh nó.”
Trần Minh gật đầu cảm ơn. “Cậu có thể dẫn tôi đến gặp bà ấy không?”
Trương Lân đồng ý, dẫn Trần Minh qua những con đường hẹp trong làng. Họ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, lợp mái tranh cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Trương Lân gõ cửa, và sau một lúc, một người phụ nữ già bước ra, đôi mắt đục mờ của bà quét qua họ.
“Bà Trương, đây là công tử Trần Minh. Anh ấy cần biết về ngôi mộ cổ của Đại quan Dương Huyền,” Trương Lân nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tôn trọng.
Bà Trương nhìn Trần Minh một lúc lâu, như thể đang đánh giá anh, rồi bà mời họ vào trong. Ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, và bà Trương dẫn họ vào một gian phòng nơi ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu rọi một cách yếu ớt. Bà ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ cũ, và bắt đầu kể chuyện.
“Người dân trong làng này đều biết về ngôi mộ đó, nhưng không ai dám nhắc đến nó một cách cởi mở,” bà Trương bắt đầu, giọng nói chậm rãi và đầy suy tư. “Đại quan Dương Huyền là một người tốt, ông từng giúp đỡ rất nhiều người trong vùng này. Nhưng số phận của ông thật bi thảm. Ông bị vu oan bởi những kẻ quyền lực trong triều đình, và cuối cùng đã bị kết tội phản quốc.”
Trần Minh ngồi yên lặng lắng nghe, cảm giác từng lời nói của bà Trương như đang chạm vào sâu thẳm của trái tim anh. “Lời nguyền mà người ta đồn đại, nó có thật không?” Anh hỏi.
Bà Trương thở dài, đôi mắt đăm chiêu. “Lời nguyền ấy không phải là điều do chính ông Dương Huyền đặt ra. Sau khi ông bị xử tử, những người thân cận với ông đã âm thầm xây dựng ngôi mộ và đặt một lời nguyền lên nó để bảo vệ bí mật về sự oan khuất của ông. Bất kỳ ai dám xâm phạm ngôi mộ với ý đồ xấu đều sẽ gặp phải sự trừng phạt. Nhưng có một điều mà ít ai biết – lời nguyền đó có thể được phá bỏ nếu có ai tìm ra được sự thật và minh oan cho ông.”
Trần Minh cảm nhận được rằng mình đã tiến gần hơn đến việc giải quyết vụ án. “Vậy tôi cần làm gì để phá bỏ lời nguyền và minh oan cho ông ấy?” Anh hỏi, giọng nói đầy kiên quyết.
Bà Trương nhìn anh một lúc lâu, rồi nói, “Ngài cần phải tìm ra những bằng chứng cuối cùng. Chúng có thể nằm ở nơi sâu thẳm nhất trong ngôi mộ, nơi mà chưa ai từng dám bước vào. Nhưng tôi phải cảnh báo ngài, đó là nơi nguy hiểm nhất. Không chỉ vì lời nguyền, mà còn vì những bí mật đen tối của những kẻ đã hãm hại ông Dương Huyền.”
Trần Minh cảm ơn bà Trương và Trương Lân, quyết tâm của anh ngày càng mạnh mẽ. Anh biết rằng mình đã bước vào một cuộc hành trình không thể quay lại, và bây giờ chỉ còn cách tiến tới để tìm ra sự thật. Nhưng anh cũng nhận thức rõ rằng hành trình này sẽ đầy rẫy nguy hiểm và những thử thách mà anh chưa từng đối mặt.
Trần Minh đứng dậy, chuẩn bị cho chuyến đi trở lại ngôi mộ vào ngày mai. Lần này, anh sẽ không chỉ đối mặt với lời nguyền, mà còn với những kẻ đứng sau cái chết oan uổng của Đại quan Dương Huyền. Sự thật đang chờ đợi anh, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.