Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 6
Chương 6: Cuộc truy lùng manh mối
Trời đã rạng sáng khi Trần Minh bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo vào ngôi mộ cổ. Dù tâm trí anh ngổn ngang với những lo lắng về những nguy hiểm có thể gặp phải, nhưng ý chí tìm ra sự thật đã lấn át mọi sự sợ hãi. Anh biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là để minh oan cho Dương Huyền, mà còn để làm sáng tỏ những bí mật đen tối đã bị chôn vùi suốt nhiều thế kỷ.
Trần Minh quay lại ngôi mộ vào lúc sáng sớm, khi làng Giang Nam vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đứng trước cửa ngôi mộ, anh hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào trong ngôi mộ, làm sáng lên những bức tường đá đã trở nên quen thuộc với anh. Nhưng lần này, anh cảm nhận được một điều gì đó khác biệt – một cảm giác như thể ngôi mộ đang chờ đợi anh khám phá bí mật cuối cùng của nó.
Lần theo lối đi quen thuộc, Trần Minh trở lại căn phòng chính với chiếc quan tài đá lớn. Anh đứng đó một lúc, cảm nhận sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng. Sau đó, anh tiến tới cánh cửa bí mật mà anh đã phát hiện trong lần trước. Anh nhấn vào chỗ lõm trên tường, và cánh cửa từ từ mở ra, để lộ lối đi bí mật dẫn sâu vào lòng đất.
Trần Minh bước vào lối đi nhỏ hẹp, lần này anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Trong túi của anh là một số vật dụng cần thiết – một ngọn đèn dầu, dây thừng, và một con dao nhỏ phòng thân. Anh biết rằng chuyến đi này có thể kéo dài, và không có gì đảm bảo rằng anh sẽ trở về an toàn.
Lối đi dường như dài vô tận, dẫn anh qua những hành lang đá ngoằn ngoèo và những bậc thang hẹp dần xuống sâu hơn. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, và ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu chỉ đủ để soi rọi vài bước chân trước mặt. Trần Minh không biết mình đã đi bao lâu, nhưng anh cảm nhận được rằng anh đang tiến gần hơn đến một điều gì đó – có lẽ là trung tâm của ngôi mộ, nơi những bí mật cuối cùng đang được cất giấu.
Cuối cùng, lối đi dẫn anh đến một cánh cửa lớn, được chạm khắc những hình ảnh phức tạp và kỳ bí. Trần Minh dừng lại, lắng nghe nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ phía bên kia cánh cửa. Anh biết rằng đây có thể là nơi mà những bí mật cuối cùng được chôn giấu.
Anh đẩy nhẹ cánh cửa, và nó mở ra mà không gây tiếng động. Trần Minh bước vào một căn phòng lớn hơn nhiều so với những căn phòng trước đó. Căn phòng này được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu treo trên tường, tạo nên một không gian huyền bí và đáng sợ. Ở giữa phòng, một chiếc bàn đá lớn được đặt, và trên bàn là những cuộn giấy cũ kỹ, một chiếc hộp ngọc nhỏ, và một bức tượng lớn – lần này là hình ảnh của một người đàn ông, có lẽ là Đại quan Dương Huyền.
Trần Minh tiến lại gần bàn đá, đôi mắt anh dừng lại ở những cuộn giấy. Anh cầm lên một cuộn giấy và mở ra, những dòng chữ cổ xưa hiện lên trước mắt anh. Đó là một bức thư tay, dường như được viết bởi chính Dương Huyền trước khi ông qua đời.
“Ta, Dương Huyền, viết những dòng này trong sự tuyệt vọng và đau đớn. Ta đã bị hãm hại bởi những kẻ mà ta từng tin tưởng, và giờ đây, ta biết rằng cái chết đang đến gần. Nhưng ta không thể chết mà không để lại sự thật này. Ai tìm thấy những dòng chữ này, hãy mang chúng ra ánh sáng và minh oan cho ta. Sự thật sẽ phá bỏ mọi lời nguyền, và chỉ có sự thật mới mang lại sự giải thoát cho linh hồn ta.”
Trần Minh cảm thấy tim mình đập mạnh khi đọc xong bức thư. Những dòng chữ này không chỉ xác nhận sự vô tội của Dương Huyền, mà còn là một lời khẩn cầu từ thế giới bên kia, yêu cầu anh mang sự thật ra ánh sáng. Nhưng để làm được điều đó, anh cần tìm thấy tất cả các bằng chứng, và chắc chắn rằng chúng sẽ không bị che giấu một lần nữa.
Anh tiếp tục mở những cuộn giấy khác, và từng mảnh ghép của câu chuyện dần dần hiện ra. Dương Huyền bị hãm hại bởi những kẻ quyền lực trong triều đình, những kẻ đã vu oan ông để che giấu những âm mưu đen tối của mình. Nhưng điều quan trọng nhất là Dương Huyền đã để lại một di vật quan trọng, một thứ mà những kẻ thù của ông đã cố gắng tìm kiếm suốt bao năm nhưng không thành công.
“Di vật đó có thể là chìa khóa để giải mã tất cả,” Trần Minh nghĩ thầm. Anh nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nơi cất giấu di vật này.
Ánh mắt anh dừng lại ở bức tượng lớn của Dương Huyền. Tượng được chạm khắc rất tinh xảo, và có điều gì đó trong đôi mắt của bức tượng khiến Trần Minh chú ý. Anh tiến lại gần, xem xét kỹ hơn và nhận thấy rằng một trong những viên ngọc trên chiếc mũ của tượng dường như có thể di chuyển.
“Có lẽ đây là cơ chế mở ra nơi cất giấu di vật,” Trần Minh tự nhủ. Anh cẩn thận nhấn vào viên ngọc, và ngay lập tức, một phần của bức tường phía sau bức tượng mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ hơn. Bên trong căn phòng là một chiếc hộp ngọc lớn, được trang trí bằng những hoa văn phức tạp.
Trần Minh bước vào căn phòng nhỏ, cảm giác như mình đang tiến đến gần đích hơn bao giờ hết. Anh mở chiếc hộp ngọc ra, và bên trong là một viên ngọc lớn, sáng lấp lánh, được khắc những ký tự cổ xưa. Đây có lẽ chính là di vật mà Dương Huyền đã để lại, và nó có thể là chìa khóa để phá bỏ lời nguyền và minh oan cho ông.
Nhưng trước khi Trần Minh kịp cầm viên ngọc lên, anh nghe thấy tiếng động từ phía sau. Anh quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Trong bóng tối của căn phòng lớn, một bóng người xuất hiện, tiến lại gần anh với tốc độ đáng sợ.
“Ngươi không nên ở đây…” Giọng nói lạnh lùng vang lên, và Trần Minh nhận ra rằng mình không hề đơn độc trong ngôi mộ này.
Anh lùi lại, tay đặt lên chuôi dao trong túi, chuẩn bị cho bất kỳ điều gì sắp xảy ra. Bóng người tiến lại gần hơn, và Trần Minh nhận ra đó là một người đàn ông, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu.
“Ngươi biết quá nhiều rồi, thám tử,” người đàn ông nói, giọng nói lạnh lùng và đầy đe dọa. “Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi đây với viên ngọc đó.”
Trần Minh cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này. Anh hiểu rằng mình đang đối mặt với một kẻ thù đáng sợ, có lẽ là một trong những kẻ đã bảo vệ bí mật này suốt hàng thế kỷ.
“Ngươi là ai?” Trần Minh hỏi, giọng nói đầy quyết tâm. “Ngươi có liên quan gì đến cái chết của Dương Huyền?”
Người đàn ông cười khẽ, rồi đáp, “Ta chỉ là người bảo vệ bí mật này. Và bí mật sẽ mãi mãi ở lại đây, cùng với ngươi.”
Không chần chừ, Trần Minh rút dao ra, chuẩn bị tự vệ. Nhưng người đàn ông đã nhanh hơn, hắn lao vào tấn công Trần Minh với tốc độ và sức mạnh vượt trội. Hai người va chạm trong căn phòng nhỏ, và một cuộc chiến sinh tử bắt đầu.
Trần Minh biết rằng mình không thể để thua trong cuộc chiến này. Viên ngọc là chìa khóa để phá bỏ lời nguyền và minh oan cho Dương Huyền. Nhưng để làm được điều đó, anh phải vượt qua người đàn ông bí ẩn này và sống sót trở về với sự thật trong tay.