Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 7
Chương 7: Sự thật bị che giấu
Cuộc đối đầu giữa Trần Minh và người đàn ông bí ẩn diễn ra trong không gian chật hẹp của căn phòng nhỏ, nơi mà mỗi bước di chuyển đều có thể quyết định sự sống và cái chết. Trần Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng anh nhận ra rằng đối thủ của mình không phải là kẻ tầm thường. Hắn di chuyển nhanh nhẹn, tung ra những đòn tấn công chính xác và đầy sức mạnh.
Người đàn ông lao vào Trần Minh, tay hắn nắm chặt một thanh kiếm nhỏ nhưng sắc bén, chém xuống với tốc độ khiến Trần Minh khó lòng tránh né. Trần Minh lách người sang một bên, nhưng lưỡi kiếm vẫn sượt qua cánh tay anh, để lại một vết cắt sâu. Đau đớn nhưng không cho phép mình chùn bước, Trần Minh phản công bằng cách vung dao vào ngực đối thủ. Tuy nhiên, người đàn ông lách mình tránh đòn, rồi đột ngột tung ra một cú đấm mạnh vào ngực Trần Minh, khiến anh ngã nhào xuống sàn.
“Ngươi không thể thắng ta đâu, thám tử,” người đàn ông nói, giọng đầy vẻ tự mãn khi hắn bước lại gần, thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay.
Trần Minh biết rằng mình không thể đối đầu trực diện với hắn, nên anh nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch. Nhìn quanh căn phòng, anh chú ý đến những ngọn đèn dầu treo trên tường. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Trần Minh bất ngờ dùng hết sức bình sinh đá mạnh vào chân người đàn ông, khiến hắn mất thăng bằng. Trong lúc đối thủ loạng choạng, Trần Minh bật dậy, lao về phía một trong những ngọn đèn dầu, kéo nó xuống và ném mạnh vào người đàn ông.
Ngọn đèn vỡ tung, dầu lan khắp người hắn và lập tức bùng cháy. Người đàn ông hét lên đau đớn, cố gắng dập tắt lửa trên quần áo, nhưng ngọn lửa lan nhanh, thiêu rụi từng mảnh vải và đốt cháy da thịt hắn. Trần Minh không bỏ lỡ cơ hội, anh nhanh chóng nhặt thanh kiếm của đối thủ vừa rơi xuống đất và đâm mạnh vào ngực hắn, kết thúc cuộc chiến.
Người đàn ông ngã xuống sàn, hơi thở hắn đứt quãng trong khi ngọn lửa tiếp tục thiêu rụi cơ thể. Trần Minh nhìn hắn một lúc, đôi mắt đầy quyết tâm. “Bí mật này sẽ không bị che giấu mãi mãi,” anh thì thầm, rồi quay lại với viên ngọc và những tài liệu quan trọng mà anh đã tìm thấy.
Trần Minh đặt viên ngọc và những tài liệu vào túi, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng trước khi ngọn lửa lan ra khắp nơi. Anh biết rằng mình cần phải thoát khỏi ngôi mộ trước khi nó trở thành một cái bẫy chết người. Anh chạy ngược lại theo lối đi mà anh đã vào, cảm nhận được sức nóng từ ngọn lửa đang lan nhanh phía sau.
Khi Trần Minh bước ra khỏi ngôi mộ, mặt trời đã lên cao, ánh sáng ban ngày chiếu rọi lên khuôn mặt anh, nhưng tâm trí anh vẫn còn đầy căng thẳng. Anh đứng đó, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Mặc dù anh đã thoát khỏi ngôi mộ, nhưng anh biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc.
“Những tài liệu này… và viên ngọc… chúng là chìa khóa để phá bỏ lời nguyền và minh oan cho Dương Huyền,” Trần Minh tự nhủ. Anh biết rằng mình phải trở về làng Giang Nam để gặp bà Trương và nhờ bà giúp anh giải mã những tài liệu mà anh đã tìm thấy.
Trần Minh quay trở lại làng, những suy nghĩ không ngừng lởn vởn trong đầu anh. Anh đã đánh bại kẻ thù, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Ai là người đã bảo vệ bí mật của ngôi mộ? Và tại sao họ lại muốn che giấu sự thật về cái chết của Dương Huyền? Anh biết rằng những câu trả lời có thể nằm trong những tài liệu mà anh mang theo, nhưng để giải mã chúng, anh cần sự trợ giúp của bà Trương.
Khi Trần Minh đến ngôi nhà của bà Trương, bà đã chờ sẵn trước cửa, đôi mắt già nua nhưng đầy sự thông thái. Bà nhìn Trần Minh, dường như đã đoán trước được những gì anh đã trải qua.
“Cậu đã tìm thấy gì rồi, thám tử?” Bà Trương hỏi, giọng nói chậm rãi nhưng đầy quan tâm.
Trần Minh lấy ra những tài liệu và viên ngọc từ trong túi, đặt chúng lên bàn trước mặt bà. “Tôi đã tìm thấy những bằng chứng cuối cùng, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của bà để giải mã chúng,” anh nói.
Bà Trương cẩn thận mở những cuộn giấy ra, đôi mắt già nua của bà rà soát từng dòng chữ cổ xưa. Sau một lúc, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.
“Viên ngọc này… chính là di vật mà Dương Huyền đã để lại. Nó chứa đựng bí mật của một âm mưu đen tối, một âm mưu đã khiến ông ấy phải chịu cái chết oan uổng,” bà Trương nói, giọng nói pha lẫn nỗi buồn và sự phẫn nộ.
Trần Minh nhìn bà, chờ đợi những lời tiếp theo. “Vậy làm sao để phá bỏ lời nguyền và minh oan cho ông ấy?”
Bà Trương thở dài, rồi nói, “Chúng ta cần phải mang viên ngọc này đến nơi mà Dương Huyền từng làm việc – một nơi mà sự thật sẽ được phơi bày trước công chúng. Chỉ khi sự thật được đưa ra ánh sáng, lời nguyền mới bị phá bỏ, và linh hồn của ông ấy mới được yên nghỉ.”
Trần Minh gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ làm điều đó, dù có phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Sự thật phải được trả lại cho Dương Huyền và những kẻ đã gây ra tội ác này phải chịu trừng phạt.”
Bà Trương nhìn Trần Minh, đôi mắt bà lấp lánh sự khâm phục. “Cậu là người duy nhất có thể làm điều này, thám tử. Hãy cẩn thận, vì hành trình của cậu vẫn còn nhiều chông gai. Nhưng tôi tin rằng sự thật sẽ chiến thắng.”
Trần Minh đứng dậy, cầm viên ngọc và những tài liệu quý giá trong tay. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc, nhưng anh đã tiến gần hơn một bước đến việc mang lại công lý cho Dương Huyền. Anh quay lại nhìn bà Trương một lần nữa, rồi rời khỏi ngôi nhà, bước ra ngoài ánh sáng ban ngày, sẵn sàng cho thử thách cuối cùng trong cuộc hành trình này.