Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 8
Chương 8: Cuộc đối đầu với kẻ thù
Trần Minh rời khỏi nhà bà Trương với viên ngọc và những tài liệu quý giá trong tay, lòng đầy quyết tâm. Anh biết rằng để minh oan cho Dương Huyền và phá bỏ lời nguyền, anh cần phải mang sự thật ra ánh sáng, nhưng điều đó sẽ không dễ dàng. Những kẻ đã che giấu bí mật này suốt hàng thế kỷ chắc chắn sẽ không từ bỏ dễ dàng.
Trên con đường dẫn ra khỏi làng Giang Nam, Trần Minh vừa đi vừa suy nghĩ về những bước tiếp theo. Anh cần phải tìm đến kinh thành, nơi mà những bí mật của Dương Huyền có thể được phơi bày trước công chúng và những kẻ đứng sau âm mưu đen tối này sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhưng anh cũng hiểu rằng hành trình này sẽ đầy nguy hiểm.
Khi Trần Minh tiến gần đến rìa làng, anh nhận thấy một điều gì đó không ổn. Không gian xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng một cách bất thường, và anh có cảm giác như đang bị theo dõi. Anh chậm lại, ánh mắt dò xét xung quanh, nhưng không thấy ai.
Đột nhiên, từ trong bóng tối của khu rừng, một nhóm người xuất hiện, chặn đường anh. Họ mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất dưới những chiếc mũ trùm đầu, nhưng đôi mắt của họ ánh lên sự thù địch. Trần Minh ngay lập tức nhận ra rằng họ không phải là những người dân làng bình thường – họ là những kẻ được cử đến để ngăn cản anh.
“Kẻ thám tử tò mò… Ngươi nghĩ rằng mình có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?” Một trong số họ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và đe dọa.
Trần Minh lùi lại một bước, tay nắm chặt viên ngọc trong túi áo. “Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi muốn che giấu sự thật về cái chết của Dương Huyền?”
Người đàn ông cười khẩy, rồi rút ra một thanh kiếm từ trong áo choàng. “Chúng ta không cần ngươi phải biết. Chỉ cần ngươi biết rằng ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này với những gì ngươi đã tìm thấy.”
Trần Minh biết rằng mình không thể thương lượng với những kẻ này. Anh nhanh chóng rút dao ra, chuẩn bị cho một cuộc chiến. “Nếu các ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta, thì các ngươi đã nhầm. Ta sẽ đưa sự thật ra ánh sáng, dù có phải trả giá bằng mạng sống.”
Ngay khi Trần Minh dứt lời, những kẻ áo choàng đen lập tức tấn công. Họ di chuyển nhanh như những bóng ma, bao vây Trần Minh từ mọi phía. Anh biết rằng mình đang đối đầu với những chiến binh được huấn luyện kỹ lưỡng, nhưng anh không để mình bị áp đảo. Với những kỹ năng và sự nhạy bén của một thám tử, Trần Minh sử dụng dao để tự vệ, từng bước lùi lại để tìm kiếm một sơ hở trong đội hình của kẻ địch.
Một trong những kẻ tấn công lao vào từ phía sau, nhưng Trần Minh kịp thời né sang một bên và phản công bằng cách đâm thẳng vào cánh tay của hắn. Kẻ đó gào lên đau đớn và lùi lại, nhưng ngay lập tức, một kẻ khác tấn công từ phía trước. Trần Minh chặn đòn tấn công bằng dao của mình, nhưng cảm nhận được sức mạnh từ đòn đánh khiến anh phải lùi lại thêm một bước.
Trần Minh biết rằng mình không thể chiến đấu trực diện với tất cả bọn chúng, anh cần phải tìm cách đánh lạc hướng và tìm đường thoát. Nhìn xung quanh, anh nhận thấy một khoảng trống nhỏ giữa những thân cây trong rừng, có thể là cơ hội duy nhất để anh trốn thoát.
“Ta phải làm gì đó…” Trần Minh nghĩ nhanh trong đầu, rồi bất ngờ tung ra một cú đá mạnh vào kẻ tấn công trước mặt, khiến hắn mất thăng bằng và ngã xuống. Lợi dụng cơ hội đó, Trần Minh nhanh chóng quay người chạy về phía khoảng trống giữa những thân cây.
Những kẻ áo choàng đen lập tức đuổi theo, nhưng Trần Minh đã nhanh hơn. Anh chạy như điên trong khu rừng, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hét đuổi theo sau lưng. Cảm giác như cả khu rừng đang sống dậy, những cành cây vươn ra, những chiếc lá xào xạc trong gió, tất cả như muốn cản bước anh.
Trần Minh biết rằng mình không thể chạy mãi. Anh cần phải tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng và trốn thoát một cách thông minh hơn. Chợt anh nhìn thấy một con suối nhỏ phía trước, nước chảy xiết giữa những tảng đá. Anh nhanh chóng nhảy xuống suối, cố gắng đi ngược dòng nước để làm mất dấu vết của mình.
Những kẻ áo choàng đen dừng lại bên bờ suối, nhìn quanh để tìm Trần Minh. Họ phân tán ra, lục soát khu vực xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì. Trong khi đó, Trần Minh đã lặng lẽ bám vào một tảng đá lớn, giữ mình chìm dưới nước để tránh bị phát hiện. Anh cố gắng nín thở, cơ thể căng cứng vì lạnh và căng thẳng, nhưng không dám nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, những kẻ áo choàng đen dường như bỏ cuộc và rút lui, để lại Trần Minh một mình bên bờ suối. Anh từ từ trồi lên khỏi mặt nước, cảm thấy cơ thể mình run rẩy vì lạnh nhưng vẫn còn sống sót. Anh biết rằng mình đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng nhận ra rằng kẻ thù đang săn lùng mình không phải là những kẻ dễ dàng bỏ qua.
“Chúng sẽ quay lại…” Trần Minh thầm nghĩ, và biết rằng anh không thể nán lại nơi này lâu hơn. Anh nhanh chóng đứng dậy, rũ sạch nước trên người và tiếp tục hành trình của mình. Lần này, anh sẽ phải cẩn thận hơn, vì mỗi bước đi đều có thể dẫn đến cái chết.
Nhưng Trần Minh không sợ hãi. Những tài liệu và viên ngọc mà anh mang theo là chìa khóa để minh oan cho Dương Huyền, và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi sự thật được phơi bày. Anh quyết định tiếp tục hành trình đến kinh thành, nơi mà tất cả mọi bí mật sẽ được hé lộ, và công lý sẽ được thực thi.
Trong lòng anh, ngọn lửa quyết tâm bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự thật sẽ không bị che giấu mãi mãi, và anh sẽ là người đưa nó ra ánh sáng.