Bí Mật Của Ngôi Mộ Cổ - Chương 9
Chương 9: Minh oan
Sau cuộc trốn chạy đầy cam go khỏi những kẻ áo choàng đen, Trần Minh tiếp tục hành trình đến kinh thành. Con đường dẫn đến trung tâm quyền lực của triều đình nhà Minh không hề dễ dàng, nhưng Trần Minh đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để đưa sự thật ra ánh sáng. Những tài liệu và viên ngọc trong tay anh là bằng chứng quan trọng, nhưng để minh oan cho Dương Huyền, anh biết rằng mình cần phải có một kế hoạch chi tiết và chính xác.
Kinh thành hiện ra trước mắt Trần Minh vào lúc hoàng hôn. Ánh sáng màu cam đỏ phủ lên những bức tường thành cao ngất, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa lạnh lùng. Trần Minh tiến vào thành qua cổng chính, nơi các binh lính canh gác nghiêm ngặt. Anh đã thay đổi trang phục và che giấu tài liệu cẩn thận để không gây sự chú ý. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn không ngừng lo lắng về những kẻ thù đang âm thầm theo dõi.
Trần Minh tìm đến một người bạn cũ tên là Tống Vân, người đang giữ một chức vụ quan trọng trong triều đình. Tống Vân là người mà Trần Minh tin tưởng nhất để nhờ giúp đỡ trong việc minh oan cho Dương Huyền. Khi Trần Minh đến nhà Tống Vân, anh được đón tiếp nồng hậu nhưng cũng đầy nghi hoặc.
“Trần Minh! Đã lâu không gặp, sao ngươi lại đến kinh thành vào lúc này?” Tống Vân hỏi, giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và lo lắng.
Trần Minh cúi chào, rồi bước vào phòng riêng của Tống Vân, nơi anh có thể nói chuyện một cách bí mật. “Tống Vân, ta không đến đây vì chuyện cá nhân. Ta đang nắm trong tay những bằng chứng có thể minh oan cho một người vô tội – Đại quan Dương Huyền.”
Nghe đến tên Dương Huyền, Tống Vân chợt tái mặt. Anh nhìn Trần Minh với ánh mắt nghiêm trọng. “Ngươi nói gì? Dương Huyền đã bị xử tử vì tội phản quốc từ lâu. Ngươi có bằng chứng gì để minh oan cho ông ta?”
Trần Minh lấy ra viên ngọc và những tài liệu mà anh đã tìm thấy trong ngôi mộ cổ, đặt lên bàn trước mặt Tống Vân. “Đây là bằng chứng cho thấy Dương Huyền đã bị vu oan bởi những kẻ quyền lực trong triều đình. Viên ngọc này chứa đựng bí mật của âm mưu đã khiến ông ta phải chết oan uổng.”
Tống Vân cầm lấy viên ngọc, quan sát kỹ lưỡng rồi mở những cuộn tài liệu ra đọc. Khuôn mặt anh thay đổi từ ngạc nhiên sang nghiêm trọng khi đọc từng dòng chữ. Cuối cùng, anh đặt tài liệu xuống bàn, thở dài.
“Trần Minh, nếu những gì ngươi nói là thật, thì đây là một vụ án lớn nhất trong triều đình từ trước đến nay. Nhưng ngươi cũng phải biết rằng việc này rất nguy hiểm. Những kẻ đã hãm hại Dương Huyền không dễ dàng để ngươi phơi bày sự thật. Chúng sẽ không ngần ngại giết ngươi để bảo vệ bí mật này.”
Trần Minh gật đầu, đôi mắt anh sáng lên với quyết tâm. “Ta biết điều đó, Tống Vân. Nhưng công lý phải được thực thi. Ta cần sự giúp đỡ của ngươi để đưa vụ án này ra ánh sáng trước Hoàng thượng. Chỉ có ngài mới có thể làm sáng tỏ mọi chuyện và trừng phạt những kẻ phạm tội.”
Tống Vân suy nghĩ một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu. “Được, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Trước tiên, ta sẽ thu xếp để ngươi gặp Hoàng thượng. Ngài là người duy nhất có quyền quyết định trong việc này.”
Sáng hôm sau, với sự giúp đỡ của Tống Vân, Trần Minh được đưa vào cung để gặp Hoàng thượng. Buổi triều kiến diễn ra trong không khí trang nghiêm, khi Trần Minh được đưa đến trước mặt Hoàng thượng và các quan lại lớn trong triều.
Hoàng thượng, một người có vẻ ngoài uy nghiêm nhưng cũng đầy sáng suốt, ngồi trên ngai vàng, ánh mắt quan sát Trần Minh một cách kỹ lưỡng. “Ngươi là ai? Và tại sao lại muốn gặp trẫm với những tài liệu này?” Hoàng thượng hỏi, giọng nói vừa nghiêm nghị vừa tò mò.
Trần Minh quỳ xuống, kính cẩn trả lời, “Thưa Hoàng thượng, thần là Trần Minh, một thám tử từ Giang Nam. Thần đến đây để trình bày một sự thật bị che giấu suốt nhiều năm qua, về cái chết oan uổng của Đại quan Dương Huyền. Thần có trong tay những bằng chứng quan trọng chứng minh rằng ông ấy bị vu oan.”
Hoàng thượng nhíu mày, ra hiệu cho Trần Minh đưa các tài liệu lên. Trần Minh cung kính dâng lên viên ngọc và những cuộn giấy mà anh đã tìm thấy. Hoàng thượng mở từng cuộn giấy ra đọc, đôi mắt ông trở nên sắc bén hơn khi đọc qua từng dòng chữ.
Các quan lại trong triều cũng bắt đầu xôn xao, bàn tán về những gì họ nhìn thấy. Một số người tỏ ra hoài nghi, trong khi một số khác thì lo lắng. Rõ ràng, sự thật mà Trần Minh mang đến đã gây chấn động trong triều đình.
Sau khi đọc xong, Hoàng thượng nhìn thẳng vào Trần Minh, giọng nói của ngài đầy uy quyền. “Những gì ngươi mang đến đây, nếu là thật, sẽ làm thay đổi hoàn toàn lịch sử của triều đình ta. Nhưng trẫm cần nhiều hơn thế để đưa ra quyết định. Ngươi có gì để nói thêm không?”
Trần Minh hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Thưa Hoàng thượng, thần biết rằng việc này vô cùng nguy hiểm, nhưng thần tin rằng chỉ có sự thật mới có thể mang lại công lý cho Đại quan Dương Huyền và phá bỏ lời nguyền đã ám ảnh gia tộc ông ấy suốt nhiều thế kỷ. Thần chỉ xin Hoàng thượng hãy xem xét kỹ lưỡng những bằng chứng này và điều tra vụ án một cách công bằng.”
Hoàng thượng im lặng một lúc, rồi ngài ra lệnh cho các quan lại lớn trong triều đình tiến hành điều tra thêm về những gì Trần Minh đã trình bày. Ngài cũng ra lệnh bảo vệ Trần Minh trong suốt quá trình điều tra, vì biết rằng kẻ thù của anh sẽ không ngừng tìm cách ngăn cản.
Vài tuần sau, kết quả điều tra được trình lên Hoàng thượng. Những bằng chứng mà Trần Minh mang đến đã được xác nhận là thật, và sự thật về cái chết oan uổng của Dương Huyền cuối cùng cũng được phơi bày. Những kẻ đã hãm hại ông, những kẻ đứng sau âm mưu đen tối đó, đều bị bắt giữ và trừng phạt thích đáng.
Hoàng thượng, trước mặt các quan lại và dân chúng, tuyên bố minh oan cho Dương Huyền, khôi phục danh dự cho gia tộc ông và ra lệnh phá bỏ lời nguyền trên ngôi mộ. Trần Minh được ca ngợi như một người hùng, người đã mang lại công lý và sự thật.
Khi mọi chuyện kết thúc, Trần Minh trở lại làng Giang Nam, lòng nhẹ nhõm và bình yên. Anh biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không chỉ để trả lại công lý cho một người đã khuất, mà còn để khẳng định rằng sự thật và công lý luôn chiến thắng.
Bà Trương, khi gặp lại Trần Minh, mỉm cười ấm áp. “Cậu đã làm được điều mà ít ai dám làm, Trần Minh. Cậu đã mang lại công lý cho Dương Huyền và gia tộc ông ấy. Bây giờ, linh hồn ông ấy có thể yên nghỉ.”
Trần Minh cúi đầu cảm ơn bà Trương, lòng tràn đầy cảm xúc. “Cảm ơn bà, nếu không có sự giúp đỡ của bà và Tống Vân, tôi đã không thể làm được điều này.”
Bà Trương gật đầu, rồi nói với giọng trầm lắng, “Hãy sống tiếp với niềm tin rằng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sự thật cũng sẽ được phơi bày và công lý sẽ được thực thi.”
Trần Minh rời khỏi làng Giang Nam, mang theo sự bình yên trong tâm hồn và một niềm tin vững chắc vào sức mạnh của sự thật. Cuộc hành trình đã kết thúc, nhưng anh biết rằng con đường mà anh chọn sẽ không bao giờ dừng lại. Vì trong thế giới này, vẫn còn nhiều câu chuyện khác đang chờ đợi anh khám phá, và nhiều sự thật khác cần được đưa ra ánh sáng.