Bí mật của tu viện - Chương 2
Chương 2: Đến Với Tu Viện
Tiểu Bảo và tu sĩ lớn tuổi, người mà anh biết tên là Thiền Sư Ngọc, bước vào khu vực xảy ra cái chết của Thích Nguyên. Một ngôi phòng nhỏ, tối tăm, ánh sáng chỉ lọt qua những khe hở của cửa sổ. Trong phòng, một bàn thờ đơn giản với hình ảnh của Thích Nguyên, nơi các tu sĩ đã tưởng niệm ông.
“Đây là nơi ông ấy bị giết?” Tiểu Bảo hỏi, nhìn quanh.
“Đúng vậy,” Thiền Sư Ngọc gật đầu. “Đêm hôm đó, ông ấy đã nói chuyện với một số tu sĩ khác. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.”
Tiểu Bảo tiến lại gần bàn thờ. “Có thể có manh mối ở đây. Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về những người đã gặp ông ấy.”
Khi Tiểu Bảo lục tìm xung quanh, ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc khăn trải bàn. Một vết máu nhỏ lờ mờ trên đó. “Ông thấy không? Đây có thể là dấu hiệu của một cuộc chiến,” Tiểu Bảo nói, chỉ vào vết máu.
“Đúng vậy,” Thiền Sư Ngọc thở dài. “Nhưng không có ai chứng kiến cảnh đó. Tất cả đều cho rằng Thích Nguyên đã tự tay kết thúc cuộc đời mình.”
“Có thể họ đã bị đe dọa,” Tiểu Bảo đề xuất. “Hãy hỏi những người đã ở đây vào đêm đó. Chúng ta cần phải làm sáng tỏ điều này.”
“Rất tốt. Ta sẽ gọi các tu sĩ khác lại,” Thiền Sư Ngọc nói và rời đi.
Tiểu Bảo chờ đợi, trong lòng tràn đầy mong chờ. Anh không thể hiểu nổi tại sao một người như Thích Nguyên lại bị giết. Với tư cách là một luật sư, anh đã gặp rất nhiều vụ án phức tạp, nhưng điều này thật sự khác biệt. Có một điều gì đó lớn hơn đang diễn ra.
Chẳng bao lâu, các tu sĩ khác đã tập trung lại trong phòng. Trong số đó có một tu sĩ trẻ tên là Minh, người từng là học trò của Thích Nguyên.
“Ngươi là người đã phát hiện ra cái chết của thầy mình?” Tiểu Bảo hỏi Minh.
“Đúng vậy,” Minh trả lời, vẻ mặt buồn bã. “Tôi đã rất sốc. Thầy luôn dạy chúng tôi sống thật tốt. Không ai trong chúng tôi có thể nghĩ rằng ông ấy lại tự sát.”
“Ngươi có nhớ gì về đêm hôm đó không?” Tiểu Bảo hỏi, tập trung vào từng chi tiết.
“Tôi… tôi nghe thấy tiếng la hét. Nhưng khi chạy tới, tôi đã thấy mọi thứ đã xảy ra rồi,” Minh thở dài, nước mắt lăn dài trên má. “Có một người lạ ở đó. Nhưng tôi không nhìn rõ mặt.”
“Một người lạ?” Tiểu Bảo nhíu mày. “Ngươi có nhớ điều gì đặc biệt về người đó không?”
“Ông ta mặc áo đen, và có một vết sẹo dài trên mặt. Nhưng tôi không dám lại gần,” Minh đáp.
“Ngươi có thể chỉ cho ta nơi mà ngươi đã thấy người đó không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có, nhưng… tôi không muốn,” Minh đáp, run rẩy.
“Chúng ta phải tìm ra sự thật,” Tiểu Bảo nhấn mạnh. “Điều này không chỉ là về Thích Nguyên mà còn về tất cả chúng ta.”
Cuối cùng, Minh gật đầu, “Được rồi. Tôi sẽ dẫn ngài đến nơi đó.”
Nhóm người theo chân Minh ra khỏi tu viện, đi qua một khu rừng nhỏ tới một góc tối tăm bên ngoài tu viện, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến. “Đây là nơi tôi thấy người đó,” Minh nói, chỉ tay.
Tiểu Bảo quan sát xung quanh. “Có vẻ như đây là một khu vực vắng vẻ. Tại sao không ai nghe thấy tiếng la hét từ nơi này?”
“Đúng vậy. Ở đây thường yên tĩnh, nhưng đêm hôm đó… mọi thứ thật khác thường,” Minh đáp.
“Chúng ta cần tìm kiếm xung quanh. Có thể có bằng chứng gì đó,” Tiểu Bảo nói, trong lòng đầy hy vọng.
Khi cả nhóm bắt đầu tìm kiếm, Tiểu Bảo phát hiện ra một dấu chân kỳ lạ trên mặt đất, khác với những dấu chân của các tu sĩ. “Ông thấy không? Đây có thể là dấu vết của kẻ lạ,” Tiểu Bảo chỉ vào dấu chân.
Thiền Sư Ngọc tiến lại gần. “Đúng, dấu chân này dẫn vào rừng. Chúng ta phải theo dõi nó.”
“Đúng vậy, chúng ta cần phải tìm ra kẻ đã làm điều này,” Tiểu Bảo quyết tâm.
Cả nhóm tiếp tục theo dấu chân, đi sâu vào rừng. Không khí trở nên nặng nề và căng thẳng. Tiểu Bảo cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập, nhưng anh cũng biết rằng họ đã rất gần với sự thật.
Sau một thời gian tìm kiếm, họ dừng lại trước một cây cổ thụ lớn, có vẻ như dấu chân đã dừng lại ở đây. “Chúng ta sẽ tìm kiếm quanh đây,” Tiểu Bảo nói.
Đột nhiên, từ phía sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Các ngươi đang làm gì ở đây?”
Cả nhóm quay lại, thấy một tu sĩ cao lớn, áo đen, đôi mắt sắc lạnh. Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập nhanh. Đây chính là kẻ mà Minh đã thấy đêm đó!
“Ta không muốn gây rắc rối, nhưng các ngươi đã đi quá xa rồi,” tu sĩ đó nói, từng bước tiến lại gần.
“Ngươi là ai?” Tiểu Bảo hỏi, giữ vững tinh thần.
“Ta là người mà các ngươi đang tìm kiếm,” tu sĩ cười nhếch mép. “Nhưng các ngươi sẽ không sống để kể lại chuyện này.”
Trong giây phút căng thẳng, Tiểu Bảo biết rằng họ đã rơi vào một tình huống nguy hiểm. Anh và các tu sĩ khác phải tìm cách thoát khỏi nơi này và tiết lộ sự thật về cái chết của Thích Nguyên trước khi quá muộn.