Bí mật của tu viện - Chương 3
Chương 3: Bí Mật Của Nạn Nhân
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể lật tẩy được ta?” Tu sĩ áo đen cười lạnh, đôi mắt như ánh lên sự ngạo mạn. “Thích Nguyên đã sai lầm khi quyết định phơi bày sự thật. Giờ thì… các ngươi sẽ phải trả giá.”
Tiểu Bảo không thể để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình. “Ngươi không thể cứ thế mà thoát khỏi tội ác. Chúng ta biết ngươi có liên quan đến cái chết của Thích Nguyên!” anh nói, giọng đầy tự tin.
“Ngươi biết điều gì về ta? Ngươi không thuộc về nơi này,” tu sĩ áo đen đáp, bước tới một bước. “Nếu muốn sống, hãy quay về tu viện và quên đi những gì đã thấy.”
“Không! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!” Minh, tu sĩ trẻ, đứng lên, bất chấp sự đe dọa. “Thầy tôi không xứng đáng với cái chết như vậy!”
“Được, các ngươi muốn đối đầu, thì hãy chuẩn bị cho kết cục tồi tệ nhất,” tu sĩ áo đen nói, và bất ngờ rút ra một thanh kiếm sắc bén từ thắt lưng.
“Chạy đi!” Tiểu Bảo quát, ngay lập tức kéo Minh ra khỏi tầm với của tu sĩ. Cả nhóm nhanh chóng chạy sâu vào rừng, nhịp tim đập mạnh, cảm giác như có ai đó đang rượt đuổi sau lưng.
“Đi nhanh hơn!” Thiền Sư Ngọc kêu lên, đôi mắt ông sắc sảo nhưng cũng đầy lo lắng. “Chúng ta không thể để hắn bắt được!”
Khi cả nhóm chạy, Tiểu Bảo cảm thấy một cảm giác lạ lùng. Hình như có một điều gì đó trong rừng này mà anh chưa phát hiện ra. “Chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn an toàn!” anh nói.
Họ lao vào một hang động nhỏ nằm khuất trong rừng. Bên trong, không khí lạnh lẽo, nhưng ít nhất họ đã thoát khỏi tầm mắt của kẻ thù. Tiểu Bảo dựa lưng vào vách đá, thở hổn hển.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Minh hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Trước tiên, chúng ta cần bình tĩnh lại,” Tiểu Bảo nói. “Rồi sau đó, chúng ta sẽ tìm ra cách để đánh bại hắn.”
“Nhưng làm thế nào?” Minh lẩm bẩm. “Hắn mạnh hơn chúng ta.”
“Không hẳn,” Thiền Sư Ngọc lên tiếng. “Hắn có sức mạnh, nhưng cũng có điểm yếu. Chúng ta cần phải biết hắn thật sự là ai và mối liên hệ của hắn với Thích Nguyên.”
Tiểu Bảo gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta cần thông tin. Có lẽ có một cuốn nhật ký hay tài liệu nào đó của Thích Nguyên có thể giúp chúng ta.”
“Đúng rồi! Thầy tôi thường ghi chép lại những điều quan trọng,” Minh nói. “Hãy quay về tu viện và tìm kiếm nó.”
“Nhưng làm thế nào để chúng ta trở lại mà không gặp nguy hiểm?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chúng ta có thể sử dụng một lối đi bí mật,” Thiền Sư Ngọc gợi ý. “Trong tu viện có những lối đi ẩn giấu mà chỉ một số ít tu sĩ biết. Chúng ta có thể tránh xa tầm mắt của kẻ đó.”
“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ,” Tiểu Bảo quyết định, tâm trí đã đầy quyết tâm. Họ nhanh chóng rời khỏi hang động và quay về tu viện qua những con đường mòn nhỏ trong rừng.
Khi trở về, bầu không khí trong tu viện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tiểu Bảo dẫn đầu, còn Minh và Thiền Sư Ngọc theo sát phía sau. Họ cần phải tìm kiếm cuốn nhật ký trước khi bị phát hiện.
“Đến thư viện!” Tiểu Bảo ra lệnh, khi thấy tòa nhà cổ kính này.
Bên trong thư viện, không khí nặng nề với hàng trăm cuốn sách cổ. “Tìm kiếm cuốn nhật ký của Thích Nguyên,” Tiểu Bảo nói. “Nó phải ở đây đâu đó.”
Minh nhanh chóng lục tìm trong các giá sách, trong khi Tiểu Bảo và Thiền Sư Ngọc kiểm tra từng góc một. “Có thể cuốn nhật ký nằm trong ngăn tủ của ông ấy,” Thiền Sư Ngọc đề xuất.
“Đúng rồi, chúng ta không nghĩ đến điều đó!” Tiểu Bảo nói. Họ hướng về phía một chiếc bàn gỗ lớn, nơi có một ngăn tủ nhỏ.
Minh kéo mở ngăn tủ, và bên trong có một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. “Đây rồi!” Minh hô lên.
Họ mở hộp ra và thấy một cuốn nhật ký với bìa da cũ. Tiểu Bảo nhanh chóng lật giở những trang sách, đọc từng dòng chữ mà Thích Nguyên đã ghi chép.
“Một số tu sĩ đã phản bội ông ấy,” Tiểu Bảo nói, nhận thấy những dòng chữ sắc bén, phơi bày các hành vi gian dối. “Ông ấy đã phát hiện ra những thực hành tôn giáo bất chính trong tu viện. Đây chính là lý do ông ấy bị giết.”
“Vậy thì người áo đen có thể là một trong những tu sĩ đó,” Thiền Sư Ngọc nói. “Chúng ta cần phải cảnh giác.”
Tiểu Bảo cảm thấy sự hồi hộp. “Chúng ta cần phải sử dụng thông tin này để chống lại hắn. Nếu có thể chứng minh hắn có liên quan đến cái chết của Thích Nguyên, hắn sẽ không còn chỗ đứng trong tu viện này.”
“Chúng ta sẽ làm vậy!” Minh khẳng định.
Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi thư viện, một tiếng động bất ngờ vang lên từ cửa ra vào. Tiểu Bảo và nhóm của anh quay lại, thấy tu sĩ áo đen đứng đó, đôi mắt đầy thù hận.
“Các ngươi không thể chạy trốn mãi được đâu,” hắn nói, giọng lạnh như băng. “Giờ thì hãy chuẩn bị cho sự trả thù.”
Tiểu Bảo nhận ra rằng trận chiến không chỉ diễn ra trong bóng tối của tu viện mà còn trong chính trái tim và tâm hồn của những người trong đó. Họ phải đứng lên, chống lại sự dối trá và tìm kiếm công lý cho Thích Nguyên, không chỉ vì ông mà còn vì chính tương lai của tu viện này.