Bí mật khám phá thuốc trường sinh - Chương 3
Chương 3: Lời Cảnh Báo Từ Tương Lai
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với người đàn ông từ tương lai, Lâm và Thắng không thể nào quên được những lời cảnh báo lạnh lùng của anh ta. Từng câu nói như đang treo lơ lửng trong không khí, đe dọa phá vỡ mọi ý định của họ. Nhưng Lâm, với niềm tin mãnh liệt vào những gì mình đang làm, không thể từ bỏ.
“Chúng ta không thể để hắn ngăn cản,” Lâm nói, giọng đầy quyết tâm. “Tao biết hắn cảnh báo về hậu quả, nhưng có khi nào đó chỉ là một tương lai nhất định mà hắn đang sống? Chúng ta có thể tạo ra một tương lai khác.”
Thắng ngồi trầm ngâm. Anh không dễ bị lay động bởi cảm xúc, nhưng những lời của người đàn ông từ tương lai đã khiến anh nghĩ nhiều hơn về sự nguy hiểm mà họ đang đối mặt. “Tao không biết, Lâm. Những gì hắn nói có vẻ quá thật. Có thể hắn biết điều gì đó mà chúng ta không thể hiểu. Nếu thuốc trường sinh gây ra sự hủy diệt… tao không muốn mang tội lỗi đó.”
Lâm quay lại, nhìn thẳng vào mắt Thắng. “Nhưng mày không hiểu sao? Nếu chúng ta dừng lại bây giờ, chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Có lẽ thuốc trường sinh thực sự có thể cứu nhân loại. Có lẽ đó là chìa khóa để chúng ta vượt qua sự tàn phá tự nhiên.”
Thắng im lặng, nửa muốn đồng ý, nửa muốn từ bỏ. Cuộc hành trình này đang trở nên quá phức tạp. Nhưng nhìn vào đôi mắt cháy bỏng của Lâm, anh biết rằng bạn mình sẽ không bao giờ dừng lại, dù cho mọi thứ có chống lại họ.
Cả hai tiếp tục nghiên cứu, nhưng giờ đây họ không chỉ đối mặt với thách thức về kỹ thuật mà còn với sự hoài nghi và sợ hãi. Lâm vẫn kiên trì trong việc giải mã những phần tài liệu phức tạp mà họ có được từ tương lai. Thắng, dù không hoàn toàn tin tưởng vào hành trình này, vẫn ở bên cạnh giúp đỡ bạn mình.
“Đây rồi,” Lâm reo lên khi màn hình máy tính bật ra một đoạn mã mới. “Tao đã giải mã được thêm một phần công thức. Có vẻ như phần này liên quan đến cách tế bào tự phục hồi mà không bị lão hóa.”
Thắng bước tới, đọc lướt qua những dòng thông tin. “Nhưng còn thiếu, Lâm. Mày thấy không? Đây chỉ là bước đầu. Chúng ta cần thêm nữa, hoặc chúng ta có thể mắc sai lầm lớn.”
Lâm gật đầu, anh hiểu rõ điều đó. “Tao biết, nhưng mình đã tiến xa rồi. Nếu tao có thể tìm ra cách kích thích tế bào này dựa trên công thức này, chúng ta có thể thử nghiệm lần đầu tiên.”
Thắng bỗng dưng lùi lại, đôi mắt hiện lên sự e ngại. “Thử nghiệm á? Ý mày là… thử nghiệm lên người?”
Lâm chậm rãi gật đầu. “Đúng vậy. Đó là bước tiếp theo.”
Đêm đó, trong căn phòng thí nghiệm nhỏ của mình, Lâm chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thử nghiệm. Anh đã điều chỉnh và pha chế một mẫu thuốc dựa trên những gì họ đã giải mã được. Mặc dù chưa hoàn thiện, nhưng Lâm cảm thấy rằng nó đủ an toàn để tiến hành thử nghiệm trên chính mình.
Thắng nhìn Lâm với ánh mắt lo lắng. “Mày điên rồi, Lâm. Mày không thể làm điều này mà không có sự chuẩn bị đầy đủ. Còn rất nhiều điều chưa rõ.”
“Chúng ta không còn lựa chọn,” Lâm đáp lại, giọng kiên định. “Nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì đang chờ đợi.”
Lâm cầm lấy ống tiêm nhỏ chứa chất lỏng trong suốt mà anh vừa pha chế. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, anh nhìn chằm chằm vào nó, rồi cắm kim tiêm vào da cánh tay mình.
“Mày điên rồi!” Thắng hét lên, lao về phía Lâm nhưng đã quá muộn. Chất lỏng đã được tiêm vào cơ thể anh.
Trong giây phút đó, cả căn phòng rơi vào im lặng. Thắng đứng yên, nín thở chờ đợi bất cứ phản ứng gì từ cơ thể của Lâm. Nhưng tất cả những gì xảy ra chỉ là một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cơ thể Lâm.
“Mày thấy sao rồi?” Thắng hỏi, đôi mắt vẫn chưa hết sự lo lắng.
Lâm ngồi xuống ghế, cảm nhận từng thay đổi nhỏ trong cơ thể mình. “Tao không biết. Cảm giác như có thứ gì đó đang thay đổi, nhưng rất nhỏ. Không có đau đớn hay tác dụng phụ rõ ràng.”
Thắng bước lại gần, nhìn kỹ Lâm. “Mày chắc không? Đừng quá tự tin. Cơ thể mày có thể đang phản ứng chậm.”
“Chúng ta cần thêm thời gian để biết chính xác,” Lâm nói, giọng trầm tư. “Nhưng tao nghĩ… tao đang cảm nhận được một sự phục hồi nhanh chóng. Giống như các tế bào đang làm việc nhanh hơn.”
Thời gian trôi qua, Lâm dường như không gặp phải bất kỳ triệu chứng bất lợi nào. Nhưng trong đầu anh, hình ảnh người đàn ông từ tương lai vẫn ám ảnh không ngừng. Liệu thuốc trường sinh có thực sự nguy hiểm như hắn nói? Và liệu anh có đang đi quá xa?
Một đêm, khi Lâm và Thắng đang thảo luận về bước tiếp theo, cỗ máy thời gian bất ngờ rung lên. Màn hình hiển thị những dòng tín hiệu nhiễu loạn. Bóng dáng người đàn ông từ tương lai lại xuất hiện trên màn hình.
“Ta đã cảnh báo các anh,” giọng nói của hắn vang lên. “Nhưng các anh vẫn tiếp tục. Giờ thì các anh sẽ phải đối mặt với hậu quả.”
Lâm đứng thẳng dậy, đôi mắt đầy thách thức. “Tao không sợ. Nếu chúng ta tìm ra được công thức hoàn chỉnh, chúng ta sẽ thay đổi mọi thứ.”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn Lâm, đôi mắt hắn chứa đầy sự mệt mỏi và thất vọng. “Đó là những gì mọi người trước anh đã nghĩ. Nhưng họ đều thất bại. Thuốc trường sinh không phải là con đường cứu rỗi, nó là sự diệt vong.”
Thắng run rẩy, không thể thốt ra lời. Còn Lâm, dù lòng vẫn đầy quyết tâm, không thể phủ nhận rằng anh đang bước vào một con đường đầy bất trắc.