Bí Mật Trong Bức Tranh - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Minh, Linh và Huy tiếp tục lội bộ qua khu rừng dày đặc, những tán cây che khuất ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt chiếu rọi qua các kẽ lá. Mùi đất ẩm và tiếng chim hót vọng lại từ xa tạo nên một không khí yên bình, nhưng trong lòng họ lại tràn đầy hồi hộp và sự kỳ vọng.
“Có khi nào chúng ta đi nhầm đường không?” Huy hỏi, hơi thở của cậu đứt quãng sau khi đi bộ một hồi lâu.
“Không đâu,” Minh đáp, cố gắng giữ sự tự tin. “Tôi đã xem bản đồ trên điện thoại và chắc chắn rằng khu vực này nằm ở phía đông bắc. Cây cổ thụ phải ở gần đây thôi.”
“Có ai thấy cây cổ thụ nào chưa?” Linh hỏi, mắt nhìn quanh như thể muốn tìm kiếm cái gì đó nổi bật trong đám cây cối rậm rạp.
“Cây cổ thụ lớn có thể rất dễ nhận biết,” Minh nói, nhưng cũng cảm thấy nỗi lo lắng dần dâng lên. “Chúng ta cần phải kiên nhẫn.”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau. Huy và Linh quay lại, nhưng không thấy gì ngoại trừ những tán cây rậm rạp.
“Có phải cậu nghe thấy không?” Linh hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Có thể chỉ là một con thú rừng thôi,” Minh trấn an, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy hồi hộp. “Chúng ta cứ tiếp tục.”
Sau một lúc đi bộ, họ đến một khoảng trống trong rừng, nơi có một cây cổ thụ lớn với tán lá rộng. “Chắc chắn đây là cây trong bức tranh!” Minh thốt lên, sự phấn khích không thể che giấu.
“Hãy nhìn kìa!” Huy chỉ tay vào gốc cây, nơi có những rễ cây nổi lên lấp ló. “Có vẻ như có một cái gì đó được chôn dưới đây.”
“Chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng,” Linh nói, nhìn quanh cẩn thận. “Nếu có kho báu thật, thì nó có thể ở đây.”
Ba người cùng nhau quỳ xuống và bắt đầu dùng tay đào xới đất. Họ cảm thấy hồi hộp và căng thẳng, nhưng điều gì đó dường như không ổn. Đất rất cứng, như thể có thứ gì đó đang chặn lại.
“Để tôi thử dùng chiếc xẻng này,” Huy nói, lấy một chiếc xẻng nhỏ mà cậu đã mang theo trong ba lô. Cậu bắt đầu đào sâu hơn, nhưng sau một hồi vẫn không thấy gì khác biệt.
Bất ngờ, Huy dừng lại và thở hổn hển. “Tôi thấy có cái gì đó bằng kim loại ở đây,” cậu nói. “Có thể là một cái hộp.”
“Để tôi xem nào,” Minh bước tới, không kịp kiềm chế sự tò mò. Huy tiếp tục đào và một lúc sau, chiếc hộp bằng kim loại lộ ra, bám đầy đất bẩn.
“Wow! Hộp này trông rất cũ!” Linh nói, hào hứng. “Có thể bên trong có kho báu!”
Huy và Minh cùng nhau kéo chiếc hộp lên khỏi mặt đất, và họ đặt nó lên một tảng đá gần đó. “Bây giờ thì mở ra thôi,” Minh nói, tay run run khi cầm lấy nắp hộp.
Nhưng khi Minh cố gắng mở nắp, nó lại bị kẹt. “Có vẻ như cái này cần có chìa khóa,” Minh thở dài.
“Chìa khóa?” Huy hỏi, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng. “Thật không may.”
“Chờ đã, mình nhớ rằng trong bức tranh có một ký hiệu giống như hình chìa khóa,” Linh nói, ánh mắt sáng lên. “Có lẽ chúng ta cần tìm cái gì đó phù hợp với ký hiệu đó.”
“Phải! Rất có thể chiếc chìa khóa đó được giấu ở đây!” Minh gật đầu, cảm giác phấn chấn trở lại. “Chúng ta cần kiểm tra xung quanh cây cổ thụ.”
Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, lục lọi từng ngóc ngách trong khu vực. “Tôi không thấy gì cả,” Huy nói, có chút nản lòng. “Có lẽ chúng ta đã mơ mộng quá mức.”
“Đừng vội thất vọng!” Linh nhắc nhở. “Hãy nghĩ đến cảm giác khi chúng ta tìm thấy nó!”
Đúng lúc đó, Minh bất ngờ phát hiện ra một dấu hiệu mờ nhạt trên thân cây. “Các bạn, nhìn kìa!” Anh chỉ tay về phía dấu hiệu. “Nó giống như ký hiệu trong bức tranh!”
“Đúng rồi! Có lẽ đây là nơi chúng ta tìm kiếm!” Linh reo lên.
Minh áp tay lên dấu hiệu, và đột nhiên, một phần của thân cây bắt đầu chuyển động. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Huy hoảng hốt.
“Có lẽ chúng ta đã kích hoạt một cơ chế nào đó!” Minh nói, phấn khích. “Hãy cẩn thận!”
Ngay khi Minh nói xong, một cánh cửa nhỏ mở ra trên thân cây, bên trong lấp lánh ánh sáng. “Một cái gì đó!” Linh thốt lên, háo hức. “Có lẽ đó là chìa khóa!”
“Chúng ta phải lấy nó ra!” Huy nói, tim đập nhanh. Cả ba cùng tiến lại gần, cẩn thận lấy chiếc chìa khóa ra khỏi trong thân cây.
“Khi chúng ta có chìa khóa này, hãy mở chiếc hộp ngay!” Minh nói, nụ cười nở trên môi.
“Chúng ta hãy xem kho báu bên trong!” Huy hồi hộp, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Linh lắp chìa khóa vào nắp hộp, và khi Minh xoay nó, tiếng cạch vang lên. Cả ba người nín thở, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.
Chiếc nắp hộp bật mở, và bên trong là những viên đá quý lấp lánh cùng một cuốn nhật ký cũ. “Thật tuyệt!” Huy thốt lên.
“Đợi đã, có một điều gì đó khác nữa,” Minh nói, cầm cuốn nhật ký lên. “Có thể đây là câu chuyện về kho báu này.”
Ba người bạn cùng nhau mở cuốn nhật ký ra, cảm giác hồi hộp càng thêm dâng trào. Những trang giấy đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn còn rõ nét, và họ biết rằng những bí mật tuyệt vời đang chờ đón họ.
“Đọc thử xem nào!” Linh háo hức nói.
Minh bắt đầu đọc lớn tiếng: “Ngày… 15 tháng 5 năm 1782, tôi đã khám phá ra một kho báu mà tổ tiên tôi đã chôn giấu để bảo vệ nó khỏi những kẻ xấu. Tôi quyết định ghi lại bí mật này trong cuốn nhật ký…”
Hành trình tìm kiếm của họ chỉ mới bắt đầu, và những bí mật xung quanh kho báu này dường như đang dần lộ diện.