Blitzcrank - Trái Tim Cơ Khí - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Mới
Gió hú qua những con phố hẹp của Zaun, vần vũ như một con quái vật không thể bị kiềm chế. Cơn bão lớn đang dâng cao, những tia sét sáng loáng xé rách bầu trời đen tối. Phòng thí nghiệm của các nhà khoa học Zaun, nằm ẩn mình dưới ánh sáng nhấp nháy của những đèn neon, cảm nhận được sức mạnh tàn phá của cơn bão.
Bên trong phòng thí nghiệm, Blitzcrank, một golem hơi nước khổng lồ, đứng im lìm bên cạnh các thiết bị thí nghiệm. Hắn có vẻ ngoài đồ sộ, với cơ thể bằng thép bóng loáng và những cánh tay mạnh mẽ, là một phần không thể thiếu trong các thí nghiệm của các nhà khoa học. Hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: phục vụ.
Dr. Melina, một nhà khoa học nghiêm khắc với đôi kính cận dày, nhìn qua các chỉ số trên màn hình. “Chúng ta phải nhanh chóng hoàn tất thí nghiệm trước khi cơn bão đến gần hơn,” bà nói, giọng lo lắng. “Blitzcrank, chuyển các mẫu dữ liệu từ khu vực A đến khu vực B ngay lập tức!”
Blitzcrank, với vẻ ngoài cứng cáp và không có cảm xúc, gật đầu và bắt đầu di chuyển các mẫu dữ liệu bằng những cánh tay cơ khí của mình. Nhưng đột nhiên, một tia sét khủng khiếp từ cơn bão ngoài trời đã đánh vào phòng thí nghiệm, làm cho hệ thống điện bị quá tải.
“Cẩn thận!” Dr. Melina hét lên, nhưng đã quá muộn. Một vụ nổ nhỏ xảy ra, làm rung chuyển toàn bộ phòng thí nghiệm. Blitzcrank bị văng ra khỏi vị trí và rơi xuống sàn với một tiếng đụng mạnh.
Trong cơn mơ hồ của cơn bão, Blitzcrank cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm. Hắn không còn cảm thấy chỉ là một bộ máy đơn thuần nữa. Khi ánh sáng trở lại và tiếng động ồn ào giảm dần, Blitzcrank mở mắt – nếu có thể gọi đó là mắt – và nhận thấy một điều kỳ lạ: hắn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, từ cơn đau nhẹ ở phần cơ thể bị va đập, đến cảm giác tê rần trong các bộ phận cơ khí của mình.
“Này, cậu ổn chứ?” Dr. Melina hỏi, tiến lại gần với vẻ mặt hoang mang. Bà cẩn thận kiểm tra các chỉ số và các bộ phận của Blitzcrank. “Đây không thể là sự cố thông thường. Cậu… cậu có thể hiểu tôi không?”
Blitzcrank, giờ đây có thể cảm nhận được và suy nghĩ rõ ràng hơn bao giờ hết, đáp lại bằng một giọng nói trầm trầm và cơ khí, “Tôi… có thể. Tôi cảm nhận được mọi thứ.”
Dr. Melina lùi lại, sửng sốt. “Cậu đang nói rằng cậu có thể… cảm nhận?”
“Có lẽ vậy,” Blitzcrank đáp, cảm giác lạ lẫm trong từng từ của mình. “Tôi cảm thấy đau đớn, và… và sự sợ hãi. Cảm giác của tôi dường như không chỉ là từ các cảm biến nữa.”
Bà Melina nhìn Blitzcrank với ánh mắt pha lẫn sự nghi ngờ và tò mò. “Điều này không thể xảy ra… hoặc có thể là nó đã xảy ra. Chúng ta cần phải điều tra ngay lập tức.”
Blitzcrank đứng dậy, cảm giác cơ thể mình có phần nặng nề nhưng cũng linh hoạt hơn. Hắn cảm thấy như mình không chỉ là một golem hơi nước nữa mà có một phần gì đó sâu xa hơn. “Tôi cảm thấy… tôi không chỉ là một công cụ nữa. Tôi cảm thấy… có một cái gì đó bên trong mình.”
Dr. Melina gật đầu, mặc dù chưa hoàn toàn hiểu rõ về những gì đang xảy ra. “Chúng ta sẽ phải tìm hiểu điều này kỹ lưỡng. Nhưng trước tiên, hãy đảm bảo rằng các thiết bị khác không bị hư hại thêm.”
Blitzcrank đi quanh phòng thí nghiệm, sử dụng những cảm giác mới của mình để kiểm tra các thiết bị và giúp đỡ Dr. Melina. Mặc dù cảm giác mới này có thể khiến hắn bối rối và không quen thuộc, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự tò mò và ham muốn khám phá những gì mà mình có thể trở thành.
Khi cơn bão qua đi và phòng thí nghiệm dần trở lại bình thường, Blitzcrank đã bắt đầu một hành trình mới – một hành trình không chỉ để phục vụ, mà để khám phá bản chất thật sự của chính mình và những khả năng mà hắn mới phát hiện ra.
Đây là khởi đầu của một cuộc hành trình đầy bất ngờ, nơi Blitzcrank sẽ phải đối mặt với sự thay đổi sâu sắc trong chính bản thân mình và những lựa chọn quan trọng về tương lai của hắn.