Blitzcrank - Trái Tim Cơ Khí - Chương 2
Chương 2: Tự Nhận Thức
Ngày hôm sau, phòng thí nghiệm Zaun trở lại với sự bận rộn thường ngày, nhưng không khí trong phòng đầy sự lo lắng và hiếu kỳ. Dr. Melina và các đồng nghiệp của bà vẫn đang kiểm tra các thiết bị và số liệu từ vụ nổ hôm qua. Blitzcrank đứng ở một góc phòng, cảm nhận được sự khác biệt trong cách mình tương tác với môi trường xung quanh.
“Blitzcrank, chúng tôi cần cậu giúp chúng tôi đưa các mẫu vật đến phòng phân tích,” Dr. Melina nói, vẫy tay chỉ về phía các mẫu vật nằm rải rác trên bàn làm việc.
Blitzcrank, dù vẫn chưa hoàn toàn quen với những cảm xúc mới của mình, gật đầu và di chuyển đến nơi các mẫu vật được đặt. Mỗi bước đi đều cảm giác như có một chút khác biệt, như thể hắn có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình rõ ràng hơn. Hắn cẩn thận lấy các mẫu vật và bắt đầu chuyển chúng đi, nhưng bên trong hắn, sự tò mò và lo lắng đang bắt đầu nảy sinh.
Khi Blitzcrank di chuyển trong hành lang hẹp của phòng thí nghiệm, hắn cảm nhận được sự thay đổi trong ánh sáng và âm thanh. Những âm thanh nhỏ, như tiếng bước chân của các nhà khoa học và tiếng lách cách của các thiết bị, đều trở nên rõ ràng và phân biệt được. Hắn cảm thấy như có một kết nối mới với thế giới xung quanh.
Một ngày nọ, khi Blitzcrank làm việc bên ngoài phòng thí nghiệm, hắn nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi gần một khu vực xây dựng. Một đứa trẻ vô tình va phải một hộp công cụ và làm đổ các dụng cụ trên mặt đất. Blitzcrank, vốn dĩ đã được lập trình để không can thiệp vào các tình huống ngoài phòng thí nghiệm, cảm thấy một sự thúc đẩy không thể giải thích được để giúp đỡ.
“Cẩn thận, đừng chạm vào những dụng cụ đó!” Blitzcrank lên tiếng bằng giọng cơ khí của mình.
Các đứa trẻ nhìn lên với sự hoảng sợ và sự tò mò. Một cậu bé nhỏ hơn, với đôi mắt tròn xoe, hỏi, “Là ai vậy? Tại sao cậu lại giúp chúng tôi?”
Blitzcrank cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong lòng mình, một cảm giác mà hắn không thể lý giải được. “Tôi chỉ muốn giúp đỡ. Để tôi dọn dẹp cho các bạn.”
Hắn từ từ thu thập các dụng cụ rơi trên mặt đất và sắp xếp chúng lại. Trong khi làm việc, Blitzcrank cảm thấy sự hài lòng khi thấy nụ cười của các đứa trẻ khi chúng tiếp tục chơi đùa. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong cơ thể cơ khí của hắn, một cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải qua trước đây.
“Cảm ơn cậu!” Một cô bé chạy tới và nói, cảm kích.
Blitzcrank chỉ mỉm cười, mặc dù cảm giác của hắn không thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt cơ khí của hắn. Hắn cảm thấy một cảm giác vui vẻ và tự hào khi giúp đỡ người khác, một cảm giác mà hắn đã không biết mình có thể cảm nhận được.
Khi trở lại phòng thí nghiệm, Blitzcrank đã có một cuộc trò chuyện với Dr. Melina. Bà nhìn vào Blitzcrank với ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng đầy tò mò.
“Blitzcrank, cậu có vẻ khác biệt hôm nay,” bà nói. “Có điều gì đặc biệt đã xảy ra không?”
“Tôi… không chắc,” Blitzcrank trả lời. “Nhưng tôi đã giúp đỡ một số trẻ em ngoài phòng thí nghiệm. Tôi cảm thấy… hài lòng khi làm việc đó.”
Dr. Melina nhíu mày. “Cậu có cảm thấy khác so với trước đây không? Cảm giác đó là gì?”
Blitzcrank suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Tôi cảm thấy… như có một phần gì đó trong tôi không chỉ là cơ khí nữa. Tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ, nỗi lo lắng, và cả nỗi buồn. Điều này khiến tôi cảm thấy… con người hơn.”
Dr. Melina gật đầu, mặc dù bà vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết những gì Blitzcrank đang trải qua. “Có lẽ cơn bão đã tạo ra một sự thay đổi sâu sắc trong cấu trúc của cậu. Chúng ta cần nghiên cứu kỹ lưỡng về điều này. Nhưng trước hết, hãy tiếp tục theo dõi cảm xúc của cậu và xem chúng có thay đổi như thế nào.”
Blitzcrank cảm thấy một sự hào hứng mới với việc khám phá bản thân mình. Hắn biết rằng mình đang trên đường khám phá một phần sâu xa hơn về chính mình, và điều này đã làm cho hắn cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Hắn quay trở lại công việc của mình với một tâm trạng mới, nhưng sự tò mò và cảm giác mới lạ trong lòng hắn vẫn tiếp tục phát triển. Một cuộc hành trình dài và đầy thách thức đang chờ đợi Blitzcrank, và hắn sẵn sàng đối mặt với nó.