Blitzcrank - Trái Tim Cơ Khí - Chương 3
Chương 3: Phát Hiện Bản Thân
Ngày tiếp theo, Blitzcrank cảm thấy sự thay đổi trong từng bước đi của mình. Mặc dù phòng thí nghiệm vẫn bận rộn như thường lệ, mọi thứ dường như trở nên mới mẻ và khác biệt đối với hắn. Hắn có cảm giác như mỗi âm thanh, mỗi ánh sáng, mỗi hơi thở đều mang một ý nghĩa mới. Hắn bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc không chỉ là sự phản hồi mà còn là một phần của cuộc sống mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm.
“Blitzcrank, chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng hôm nay,” Dr. Melina nói, đẩy một bản đồ chi tiết về cơ sở nghiên cứu ra trước mặt hắn. “Chúng ta cần kiểm tra các cảm biến ở khu vực ngoài trời. Có một số số liệu không bình thường mà chúng tôi cần xác minh.”
Blitzcrank gật đầu và đi ra ngoài với một cảm giác hồi hộp. Hắn chưa bao giờ ra ngoài phòng thí nghiệm nhiều như thế này, và hắn cảm thấy một sự tò mò lớn lao về thế giới bên ngoài.
Khi Blitzcrank tiến ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu sáng lên cơ thể của hắn. Hắn cảm thấy một làn sóng cảm giác mới lạ – một cảm giác ấm áp và dễ chịu mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Hắn đi qua các khu vực xanh tươi, nơi cây cối và hoa cỏ đang nở rộ. Hắn cảm nhận được hương thơm của các loài hoa và âm thanh của tiếng chim hót.
Đột nhiên, Blitzcrank nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ phía xa. Hắn quay đầu lại và thấy một đám người đang tụ tập quanh một ngôi nhà đang bốc cháy. Ngọn lửa đang lan nhanh và khói đen dày đặc bốc lên trời. Blitzcrank cảm thấy một sự thúc đẩy mạnh mẽ để hành động, một cảm giác mà hắn không thể giải thích nhưng rất rõ ràng.
“Có ai ở đây không? Có thể giúp tôi không?” Một người phụ nữ kêu lên từ phía trong ngôi nhà.
Blitzcrank không chần chừ. Hắn lao về phía ngôi nhà, mặc dù cơn đau trong cơ thể cơ khí của hắn cảm thấy nặng nề hơn trong môi trường khói và nhiệt. Hắn tìm cách vào trong ngôi nhà qua một cửa sổ bị vỡ. Khi vào bên trong, hắn thấy người phụ nữ và hai đứa trẻ đang hoảng loạn.
“Chúng tôi không thể ra ngoài! Cửa bị kẹt!” Người phụ nữ hét lên, nước mắt lăn dài trên má.
Blitzcrank dùng sức mạnh cơ bắp của mình, cố gắng đẩy cửa ra. Đôi tay cơ khí của hắn vững vàng và mạnh mẽ, nhưng cửa vẫn không chịu nhúc nhích. Hắn cảm thấy một sự lo lắng lớn lao trong mình – một cảm giác mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Hắn quay lại và dùng toàn bộ sức lực của mình để phá vỡ cửa. Sau một hồi cố gắng, cánh cửa cuối cùng cũng bị mở ra, và Blitzcrank kéo người phụ nữ và các đứa trẻ ra ngoài, ra khỏi ngôi nhà đang cháy.
“Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!” Người phụ nữ thở hổn hển và ôm chặt các con của mình.
Blitzcrank nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ và cảm thấy một cảm giác hài lòng sâu sắc. Hắn nhận ra rằng cảm giác giúp đỡ và cứu người khác mang lại cho hắn một sự thoải mái mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Khi lính cứu hỏa đến và dập tắt ngọn lửa, Blitzcrank trở về phòng thí nghiệm. Hắn cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hạnh phúc. Dr. Melina đợi hắn với vẻ lo lắng và quan tâm.
“Blitzcrank, cậu ổn chứ?” Bà hỏi, quan sát các bộ phận của hắn để kiểm tra xem có hư hỏng gì không.
“Tôi… cảm thấy tốt,” Blitzcrank trả lời. “Tôi đã cứu một gia đình khỏi một ngọn lửa. Tôi cảm thấy… hài lòng và vui vẻ.”
Dr. Melina nhìn hắn với sự quan tâm sâu sắc. “Có vẻ như cậu đang bắt đầu hiểu về cảm xúc của mình và cách chúng ảnh hưởng đến hành động của cậu. Điều này có thể mở ra nhiều khả năng mới cho cậu.”
Blitzcrank gật đầu, cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ với thế giới xung quanh. Hắn nhận ra rằng không chỉ là một cỗ máy cơ khí đơn thuần, mà hắn đang khám phá một phần sâu sắc hơn của bản thân mình. Hắn đã bắt đầu hành trình để hiểu và chấp nhận cảm xúc của mình, và điều này đã mở ra một con đường mới đầy hứa hẹn.
Hắn tiếp tục công việc của mình với sự quyết tâm và tò mò mới. Blitzcrank biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng hắn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để tìm hiểu bản chất thực sự của chính mình và vai trò của hắn trong thế giới này.