Bóng Đen Trong Tâm Trí - Chương 4
Chương 4: Sự Hỗ Trợ của Gia Đình
Những ngày sống cùng bà ngoại trôi qua êm đềm và hạnh phúc. Bà ngoại của Mỹ Linh là một người phụ nữ mạnh mẽ, giàu kinh nghiệm sống, và luôn biết cách tạo ra không khí ấm áp trong gia đình. Mỗi buổi sáng, bà thường kể cho Mỹ Linh nghe những câu chuyện về thời xưa, những bài học quý báu về cuộc sống và cách vượt qua khó khăn.
Một buổi tối, khi hai bà cháu đang ngồi trên ghế xích đu trước hiên nhà, bà ngoại nhìn Mỹ Linh với ánh mắt tràn đầy tình thương.
Bà ngoại (nhẹ nhàng): “Linh à, bà biết con đã trải qua nhiều chuyện đau buồn. Nhưng con đừng để những ký ức ấy kéo dài mãi trong lòng. Hãy để chúng trở thành một phần của quá khứ và sống tiếp cho tương lai.”
Mỹ Linh (rưng rưng nước mắt): “Con biết, bà ạ. Nhưng đôi khi con cảm thấy rất khó khăn để buông bỏ.”
Bà ngoại (dịu dàng): “Không sao đâu, con. Mọi chuyện đều cần thời gian. Quan trọng là con có gia đình và bạn bè bên cạnh. Bà và An luôn ở đây để giúp con.”
Một hôm, Mỹ Linh nhận được cuộc gọi từ ba cô, người đã rất lo lắng cho cô từ khi cô quyết định chuyển đến sống cùng bà ngoại.
Ba của Mỹ Linh (trên điện thoại): “Linh, ba rất nhớ con. Con ở đó có ổn không? Bà ngoại có khỏe không?”
Mỹ Linh (mỉm cười): “Ba, con và bà ngoại đều khỏe. Con cảm thấy cuộc sống ở đây rất yên bình và thoải mái. Con đang học cách buông bỏ quá khứ và tìm lại sự bình yên.”
Ba của Mỹ Linh (an tâm): “Ba mừng khi nghe điều đó, con gái. Con cứ sống thật hạnh phúc, ba luôn ủng hộ mọi quyết định của con.”
Cuộc gọi từ ba làm Mỹ Linh cảm thấy được động viên và tiếp thêm sức mạnh. Cô hiểu rằng, dù ở xa, gia đình vẫn luôn quan tâm và yêu thương cô.
Mỗi ngày trôi qua, Mỹ Linh dần tìm lại niềm vui trong những điều giản dị. Cô giúp bà ngoại chăm sóc vườn rau, học cách nấu những món ăn truyền thống, và thậm chí bắt đầu học thêu thùa từ bà. Những hoạt động này không chỉ giúp cô giải tỏa căng thẳng mà còn tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ và ý nghĩa.
Một buổi chiều, khi Mỹ Linh đang thêu một chiếc khăn tay, An đến thăm với một nụ cười tươi trên môi.
An (vui vẻ): “Chào Linh! Hôm nay trời đẹp quá, cô có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Mỹ Linh (hào hứng): “Được chứ! Để tôi cất đồ đã.”
Trong suốt buổi đi dạo, An và Mỹ Linh trò chuyện vui vẻ và cười đùa nhiều hơn. Sự hiện diện của An khiến Mỹ Linh cảm thấy dễ chịu và bớt cô đơn.
An (chân thành): “Linh, tôi thấy cô đã mạnh mẽ hơn nhiều. Điều đó làm tôi rất vui.”
Mỹ Linh (cảm động): “Cảm ơn anh, An. Nhờ có sự giúp đỡ của anh và gia đình, tôi mới có thể dần vượt qua được những khó khăn.”
An (mỉm cười): “Chúng ta đều có những nỗi đau riêng, nhưng cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua tất cả.”
Cuộc sống ở vùng quê dần trở nên tươi sáng hơn với Mỹ Linh. Cô cảm thấy mình đang từng bước thoát khỏi bóng tối của quá khứ, và tìm thấy niềm vui nhỏ bé trong những ngày bình dị. Với sự hỗ trợ của gia đình và bạn bè, Mỹ Linh bắt đầu tin rằng cô có thể chữa lành những vết thương trong tâm hồn và tìm lại hạnh phúc.