Bóng Ma Của Nhà Vua - Chương 1
Chương 1: Lời kêu gọi từ quá khứ
Một buổi chiều đầy mây xám, Thám tử Trương đang ngồi trong văn phòng của mình, nhìn chằm chằm vào những hồ sơ vụ án đã giải quyết. Trương là một người đàn ông tầm trung niên, mái tóc đen lốm đốm vài sợi bạc, ánh mắt sắc bén và mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển. Trương nổi tiếng với khả năng xuyên không về quá khứ, giúp những người vô tội bị oan khuất tìm lại công lý.
“Trương, anh có một lá thư mới,” cô thư ký của anh, Lan, nhẹ nhàng bước vào, tay cầm một phong thư màu đen.
Trương ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc. “Lại một vụ án nữa sao? Để tôi xem.”
Anh mở phong thư và nhận ra bên trong là một mẩu giấy nhỏ với những dòng chữ cổ xưa:
“Kính thưa Thám tử Trương, người có khả năng xuyên không. Triều đại nhà Tần đang đối mặt với một thảm họa. Nhà vua đã qua đời một cách bí ẩn, và dân chúng đang hoang mang trước lời đồn về hồn ma của ngài. Xin hãy giúp chúng tôi tìm ra sự thật, nếu không, cả vương triều sẽ rơi vào hỗn loạn.”
Trương cau mày, cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. “Nhà Tần à? Đã lâu rồi mình chưa quay lại thời đó.”
Anh đứng dậy, nhìn Lan với ánh mắt nghiêm nghị. “Tôi sẽ phải đi một chuyến. Chăm sóc văn phòng nhé, Lan.”
Lan gật đầu, quen thuộc với những lần thám tử Trương biến mất đột ngột. “Anh cứ yên tâm, Trương. Chúc anh may mắn.”
Trương quay lưng lại, bước vào căn phòng phía sau văn phòng làm việc. Đó là một căn phòng bí mật, nơi anh đã thiết kế riêng cho việc xuyên không. Trên tường là những biểu tượng cổ đại mà chỉ anh mới hiểu được cách sử dụng. Anh nhắm mắt, tập trung tinh thần, và bắt đầu quá trình xuyên không.
Khi Trương mở mắt ra, anh đã đứng trước cổng cung điện nhà Tần. Cảnh vật xung quanh âm u, những tòa thành cổ xưa ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc. Những người lính canh đứng lặng lẽ, ánh mắt đầy lo âu.
“Người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Một người lính canh cầm giáo tiến đến, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi là Trương, một người đến từ xa. Tôi đến đây để điều tra về cái chết của nhà vua.” Trương đáp lại, giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần uy lực.
Người lính có vẻ bất ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy tấm lệnh bài mà Trương rút ra từ tay áo, anh ta lập tức cúi đầu kính cẩn. “Thưa ngài, xin mời vào. Thái tử đang chờ ngài.”
Trương bước vào cung điện, cảm nhận rõ ràng bầu không khí u ám bao trùm. Những bức tường đá lạnh lẽo, những dãy hành lang dài như vô tận, và những người hầu đi lại với khuôn mặt tái nhợt. Cung điện, nơi từng là biểu tượng của quyền lực và vinh quang, giờ đây chìm trong bóng tối và sự sợ hãi.
Khi Trương tiến đến đại sảnh, anh nhìn thấy Thái tử, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, với đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Thái tử đứng dậy khi thấy Trương bước vào.
“Ngài là Thám tử Trương? Người có thể xuyên không?” Thái tử hỏi, giọng nói của anh ta đầy nghi hoặc nhưng cũng pha lẫn hy vọng.
“Đúng vậy, tôi đến đây theo lời cầu cứu của ngài.” Trương gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái tử.
Thái tử thở dài, ngồi xuống và ra hiệu cho Trương ngồi đối diện. “Ta không biết phải nói thế nào, nhưng sự việc này đã khiến cả cung điện náo loạn. Sau cái chết của cha ta, mọi người đều nói rằng hồn ma của ngài đang quay về để báo thù. Nhiều người trong cung đã chết, và ta không biết phải làm gì để ngăn chặn điều này.”
Trương nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm ấm. “Ngài có biết gì về cái chết của nhà vua không? Có ai khả nghi không?”
Thái tử lắc đầu, vẻ mặt hoang mang. “Cha ta qua đời trong giấc ngủ. Không có dấu vết gì bất thường, nhưng sau đó, những tiếng động lạ xuất hiện vào ban đêm. Những người trong cung bắt đầu nhìn thấy bóng ma của ngài, và ai cũng tin rằng đó là lời nguyền.”
Trương im lặng một lúc, cân nhắc những gì vừa nghe. “Ta cần kiểm tra căn phòng của nhà vua, và ta muốn nói chuyện với những người hầu gần gũi nhất với ngài.”
Thái tử gật đầu. “Ta sẽ sắp xếp ngay. Nhưng xin ngài hãy cẩn thận. Ta sợ rằng có kẻ nào đó đang âm mưu hại cả gia đình ta.”
Trương đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. “Đừng lo, ta sẽ tìm ra sự thật.”
Thái tử nhìn theo bóng dáng Trương bước ra khỏi đại sảnh, lòng đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Trong khi đó, Trương bước dọc hành lang dài, đôi mắt quan sát từng chi tiết nhỏ nhất. Anh biết rằng cuộc điều tra này sẽ không dễ dàng, và sự thật có thể còn kinh hoàng hơn những gì mọi người tưởng tượng.
Bóng đêm dần bao trùm cung điện, và Trương cảm nhận được sự hiện diện của một bí ẩn lớn đang chờ anh khám phá. Liệu hồn ma của nhà vua có thật sự tồn tại, hay đó chỉ là vỏ bọc cho một âm mưu đen tối? Chỉ có thời gian và sự kiên nhẫn mới giúp anh tìm ra câu trả lời.