Bóng Ma Của Nhà Vua - Chương 3
Chương 3: Bí ẩn trong cung điện
Sáng hôm sau, Trương thức dậy từ rất sớm. Ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua các khe cửa sổ cung điện, chiếu sáng một phần của căn phòng nơi anh nghỉ ngơi tạm thời. Trương ngồi dậy, trong đầu vẫn còn vang vọng những lời cảnh báo từ bóng ma đêm qua. Anh biết rằng phải hành động nhanh chóng trước khi âm mưu này có thể tiếp tục gây hại.
Khi Trương bước ra ngoài, anh bắt gặp một người lính đang đứng chờ. Người lính cúi đầu kính cẩn, sau đó nói, “Thưa ngài, Thái tử đã sắp xếp để ngài gặp gỡ những người hầu cận thân cận của nhà vua. Họ đang chờ ngài trong đại sảnh.”
“Được, dẫn đường,” Trương đáp, và theo người lính tiến về phía đại sảnh.
Đại sảnh của cung điện rộng lớn, với những cột trụ khổng lồ bằng đá chạm khắc tinh xảo, phía trên là mái vòm uốn lượn được trang trí bằng các hình rồng uốn lượn. Trương bước vào, cảm nhận được sự trầm mặc bao trùm nơi này, như thể mọi người đều đang che giấu một bí mật nào đó.
Trong sảnh, ba người đang đứng chờ anh: một nữ hầu trung niên với khuôn mặt khắc khổ, một viên quan trẻ tuổi với ánh mắt sắc lạnh, và một người lính già có vẻ ngoài nghiêm nghị. Thái tử cũng có mặt, anh ta ngồi trên ngai vàng nhỏ ở giữa sảnh, ánh mắt đăm chiêu.
Trương tiến lại gần, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người. “Các ngươi là những người hầu cận thân thiết của nhà vua?”
Nữ hầu cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự sợ hãi, “Thưa ngài, tôi là Tịnh Nhi, đã phục vụ bên cạnh nhà vua suốt nhiều năm. Tôi có thể làm chứng cho sự tận tụy của ngài, và tôi sẵn lòng giúp ngài tìm ra sự thật.”
Viên quan trẻ tuổi, đứng thẳng lưng, giọng nói trầm ổn nhưng có phần kiêu ngạo, “Ta là Lý Phúc, viên quan phụ trách các công việc trong cung. Ta đã làm việc dưới quyền nhà vua từ khi mới bước chân vào triều đình. Nếu ngài cần biết điều gì về các công việc nội chính, ta có thể cung cấp thông tin.”
Người lính già, giọng nói khàn khàn do nhiều năm chiến đấu, bước tới một bước, “Tôi là Tướng quân Vương. Tôi đã bảo vệ nhà vua trong nhiều trận chiến, và cũng là người chịu trách nhiệm an ninh trong cung điện. Không có gì xảy ra mà tôi không biết.”
Trương gật đầu, quan sát kỹ từng người. “Tốt, ta muốn biết những gì đã xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi nhà vua qua đời. Các ngươi hãy kể lại mọi chuyện một cách trung thực. Bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào cũng có thể quan trọng.”
Tịnh Nhi là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô run run, “Những ngày trước khi ngài qua đời, nhà vua có vẻ lo lắng. Ngài thường ngồi một mình, lặng lẽ suy nghĩ, và đôi khi gọi tôi đến nhưng không nói gì cả. Chỉ có một lần, ngài hỏi tôi về những tin đồn trong cung, về những lời nói rằng có người muốn hại ngài.”
“Tin đồn gì?” Trương hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tịnh Nhi.
“Có lời đồn rằng nhà vua đã làm phật lòng một vị quan lớn, và người này đang âm mưu để lật đổ ngài. Tôi không biết rõ tên người đó, nhưng nhà vua có vẻ rất lo lắng.” Tịnh Nhi trả lời, ánh mắt né tránh cái nhìn của Trương.
“Ngươi đã nói gì với nhà vua khi ngài hỏi về tin đồn?” Trương tiếp tục hỏi.
“Tôi chỉ bảo rằng đó có thể là những lời đồn vô căn cứ. Nhưng ngài vẫn không yên tâm…” Tịnh Nhi cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
Viên quan Lý Phúc lên tiếng, “Những ngày cuối cùng, nhà vua đã triệu tập một cuộc họp bí mật với các đại thần thân cận nhất. Chúng tôi thảo luận về tình hình quốc gia, nhưng cũng có những lời nói về việc an ninh trong cung điện không còn được đảm bảo. Ngài đặc biệt lo lắng về một số quan lại có thế lực đang gia tăng ảnh hưởng. Nhưng trước khi có thể đưa ra quyết định gì, ngài đã… ra đi.”
“Những quan lại đó là ai? Có ai trong số họ có động cơ rõ ràng để hại nhà vua không?” Trương hỏi, đôi mắt hẹp lại đầy nghi ngờ.
Lý Phúc ngần ngại một lúc, rồi nói nhỏ, “Có một số quan lại đang tranh giành quyền lực, trong đó có Tướng quân Vương. Họ từng có xung đột về quyền lực và quyền kiểm soát quân đội.”
Tướng quân Vương bước lên, giọng nói đầy phẫn nộ, “Ngươi đừng vu khống! Ta luôn trung thành với nhà vua. Nếu ngươi muốn ám chỉ ta là kẻ phản bội, thì ngươi đã sai lầm lớn.”
Trương giơ tay ra hiệu ngừng tranh cãi. “Ta không đến đây để xét xử ngay bây giờ. Nhiệm vụ của ta là tìm ra sự thật. Tướng quân Vương, ngài có thể giải thích rõ hơn về mối quan hệ giữa ngài và nhà vua trong những ngày cuối cùng không?”
Tướng quân Vương hít một hơi dài, giọng nói trầm lắng hơn, “Ta đã bảo vệ nhà vua trong suốt nhiều năm, và ta luôn nghĩ rằng ngài tin tưởng ta. Nhưng những ngày cuối cùng, ta cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt từ ngài. Ta không hiểu tại sao, nhưng có vẻ như ngài bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh. Ta đã cố gắng bảo vệ ngài, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.”
Trương lặng lẽ suy nghĩ, nhìn cả ba người. Mỗi người đều có vẻ trung thành và tận tụy, nhưng cũng đều có thể che giấu sự thật. “Ta sẽ cần nói chuyện với từng người riêng rẽ,” Trương nói. “Và ta cần xem xét kỹ hơn về tình hình an ninh trong cung điện vào đêm nhà vua qua đời.”
Thái tử, từ nãy đến giờ im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng, “Thám tử Trương, ta tin tưởng rằng ngài sẽ tìm ra sự thật. Nhưng xin hãy cẩn thận. Nếu đúng như bóng ma đã nói, kẻ phản bội không chỉ có một mà là nhiều kẻ. Và họ sẽ không ngần ngại làm mọi thứ để bảo vệ bí mật của mình.”
Trương gật đầu. “Ta biết, Thái tử. Nhưng sự thật phải được phơi bày, cho dù điều đó có nguy hiểm đến đâu.”
Cuộc gặp kết thúc, Trương rời khỏi đại sảnh với những suy nghĩ nặng nề. Anh biết rằng nhiệm vụ lần này không chỉ là tìm ra kẻ giết người, mà còn là đối mặt với một âm mưu lớn có thể đe dọa cả vương triều. Trên đường trở về phòng, anh không thể không tự hỏi: Liệu có ai trong số họ thực sự vô tội, hay tất cả đều đang đóng một vai trò trong màn kịch đầy chết chóc này?
Nhưng dù câu trả lời là gì, Trương biết rằng mình phải nhanh chóng tìm ra nó trước khi những kẻ phản bội hành động tiếp theo. Trận chiến để giải mã bí ẩn về cái chết của nhà vua và bảo vệ vương triều nhà Tần chỉ vừa mới bắt đầu.