Bóng Ma Của Nhà Vua - Chương 4
Chương 4: Manh mối từ một nhân chứng bí mật
Sau cuộc gặp mặt trong đại sảnh, Trương trở về phòng riêng của mình trong cung điện. Trí óc anh quay cuồng với những manh mối mập mờ và những lời nói dối tiềm ẩn từ những người mà anh vừa gặp. Anh biết rằng để có thể tiến thêm một bước trong cuộc điều tra, anh cần phải tìm ra nhân chứng mới, người có thể cung cấp thông tin chân thực mà không bị ràng buộc bởi quyền lực hay sự sợ hãi.
Buổi tối hôm đó, khi Trương đang ngồi trong phòng suy ngẫm về các sự kiện trong ngày, một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa. Anh đứng dậy mở cửa, và bất ngờ khi thấy một người hầu trẻ tuổi đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng. Người hầu này còn khá trẻ, có lẽ chỉ khoảng mười tám, đôi mắt to tròn phản chiếu sự sợ hãi.
“Ngươi muốn gì?” Trương hỏi, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy quyền.
Người hầu cúi đầu, nói nhỏ, “Thưa ngài, tôi có một điều muốn nói với ngài, nhưng tôi sợ rằng nếu ai đó biết, tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Trương nhíu mày, “Vào đi, và nói cho ta biết ngươi có điều gì muốn tiết lộ.”
Người hầu bước vào phòng, lấm lét nhìn quanh như sợ bị ai đó theo dõi. Trương đóng cửa lại và ra hiệu cho cậu ngồi xuống. “Giờ thì ngươi có thể nói. Không ai có thể làm hại ngươi khi ngươi ở đây.”
Người hầu hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể, giọng nói run rẩy, “Thưa ngài, tôi tên là Tiểu Lục, tôi chỉ là một người hầu nhỏ bé trong cung điện. Tôi không dám nói với ai vì tôi sợ, nhưng tôi không thể im lặng nữa. Tôi đã nhìn thấy điều gì đó vào đêm nhà vua qua đời.”
Trương nghiêng người về phía trước, mắt anh sắc bén như con dao. “Ngươi đã thấy gì, Tiểu Lục? Hãy kể rõ cho ta.”
Tiểu Lục nuốt nước bọt, giọng cậu hạ thấp xuống như sợ bị ai nghe thấy. “Đêm đó, tôi đang làm việc trong vườn thượng uyển. Khoảng giữa đêm, tôi thấy một nhóm người lén lút bước vào cung điện. Họ đi về phía cung của nhà vua. Tôi không nhận ra hết khuôn mặt của họ vì họ che kín bằng mũ và áo choàng, nhưng tôi chắc chắn rằng họ không phải là những người hầu hay lính canh thông thường. Họ có vẻ như là những quan lại hoặc những người có địa vị cao trong triều đình.”
Trương gật đầu, giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh để Tiểu Lục không hoảng sợ hơn nữa. “Ngươi có nhận ra bất kỳ ai trong số họ không? Họ có nói gì không?”
Tiểu Lục lắc đầu, giọng cậu gần như thì thầm, “Tôi không nghe thấy gì rõ ràng, nhưng tôi thấy một người trong số họ rút ra một vật gì đó từ áo choàng của mình, có thể là một chai nhỏ hoặc một lọ thuốc. Họ bước vào cung điện, và tôi không dám đi theo. Sau đó, chỉ trong vòng một giờ, tôi nghe thấy tiếng hét lớn từ bên trong cung điện. Khi tôi chạy đến, mọi người đã náo loạn vì nhà vua đã qua đời.”
Trương cau mày, suy nghĩ về những gì vừa nghe. “Ngươi có chắc chắn rằng ngươi thấy đúng như vậy? Không phải là ngươi tưởng tượng ra?”
Tiểu Lục gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt cậu đầy quyết tâm. “Tôi không bao giờ quên được cảnh tượng đó, thưa ngài. Tôi sợ rằng nếu tôi nói ra, họ sẽ tìm cách giết tôi, nhưng tôi không thể im lặng nữa. Ngài là người duy nhất tôi có thể tin tưởng.”
Trương đứng dậy, đi qua lại trong phòng. Lời khai của Tiểu Lục khớp với những nghi ngờ của anh từ trước: rằng cái chết của nhà vua không phải là một tai nạn hay bệnh tật tự nhiên, mà là kết quả của một âm mưu ám sát. Nhóm người mà Tiểu Lục nhìn thấy có thể là những quan lại hoặc tướng lĩnh có liên quan đến âm mưu này.
“Tiểu Lục, ngươi đã làm tốt khi đến tìm ta,” Trương nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận, không để lộ bất cứ điều gì về những gì ngươi đã kể cho ta. Có lẽ sẽ có người đến hỏi ngươi về những gì ngươi đã thấy, nhưng hãy nói rằng ngươi không biết gì cả. Ngươi hiểu chứ?”
Tiểu Lục gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn. “Tôi sẽ làm theo lời ngài. Cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi.”
Trương tiễn Tiểu Lục ra khỏi phòng, và khi cánh cửa đóng lại, anh ngồi xuống, suy nghĩ sâu xa. Những lời kể của Tiểu Lục đã mở ra một hướng đi mới cho cuộc điều tra. Nhưng đồng thời, nó cũng xác nhận rằng những kẻ đứng sau âm mưu này là những người có quyền lực, và chúng sẽ không ngần ngại giết người để bảo vệ bí mật của mình.
Trương biết rằng phải hành động ngay. Anh cần xác định danh tính của những kẻ mà Tiểu Lục đã nhìn thấy, và điều tra về bất kỳ ai có thể sở hữu hoặc sử dụng loại thuốc mà cậu ta nhắc đến. Nhưng điều quan trọng nhất là anh phải cẩn thận, vì lúc này, anh không chỉ đối đầu với những kẻ giết người mà còn là một âm mưu lớn có thể đe dọa đến toàn bộ vương triều nhà Tần.
Đêm đó, khi Trương ngồi trong phòng, viết lại những ghi chú từ cuộc gặp với Tiểu Lục, anh cảm thấy một sự lo lắng khác thường. Anh biết rằng ngày mai sẽ là một ngày dài và đầy nguy hiểm, nhưng anh cũng biết rằng mình không thể dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.
Trương đặt bút xuống, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Dù cho những gì sắp tới có khó khăn đến đâu, anh sẽ không để cho cái chết của nhà vua trở thành một bí ẩn bị chôn vùi. Và những kẻ đứng sau âm mưu này sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.