Bóng Ma Của Nhà Vua - Chương 9
Chương 9: Giải oan cho kẻ bị hại
Cuộc họp khẩn đã kết thúc, và triều đình bắt đầu trở lại sự yên bình mong manh. Thái tử, giờ đây đã vững vàng hơn bao giờ hết, bắt đầu củng cố quyền lực của mình với sự ủng hộ của những quan lại trung thành. Tuy nhiên, Trương biết rằng dù Thừa tướng Đổng đã bị bắt giữ, vẫn còn những việc chưa hoàn thành.
Một trong những điều đó là giải oan cho những người vô tội đã bị lôi vào âm mưu đen tối của Đổng và Lý Phúc. Trong những ngày qua, Trương đã phát hiện ra rằng không chỉ có nhà vua là nạn nhân. Có nhiều người khác đã bị hãm hại hoặc đổ tội oan để che đậy sự thật và bảo vệ âm mưu này.
Sáng hôm sau, Trương tìm đến Tịnh Nhi, người hầu trung thành của nhà vua. Cô đã luôn lo lắng và sợ hãi kể từ khi cái chết của nhà vua xảy ra, và Trương biết rằng cô đang giữ trong lòng nhiều bí mật mà cô chưa dám nói ra. Anh quyết định rằng đã đến lúc giúp cô giải tỏa và đưa mọi thứ ra ánh sáng.
Tịnh Nhi đang quỳ trước bàn thờ của nhà vua, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Khi thấy Trương đến, cô vội vàng cúi đầu, cố gắng che giấu nỗi buồn.
“Thám tử Trương,” cô nói nhỏ, giọng run rẩy. “Ngài đến đây có việc gì sao?”
Trương ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Tịnh Nhi, ta biết ngươi đã chịu đựng nhiều trong thời gian qua. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã được làm sáng tỏ, và Thừa tướng Đổng đã bị bắt giữ. Ngươi không còn phải sợ hãi nữa.”
Tịnh Nhi im lặng, đôi vai cô run lên vì xúc động. “Ngài không hiểu đâu, thưa ngài Trương. Những người như ta… chúng tôi chỉ là những kẻ hầu nhỏ bé, không có quyền lực. Ngay cả khi sự thật đã được phơi bày, thì những tổn thương mà chúng tôi phải chịu đựng cũng không thể dễ dàng xóa bỏ.”
Trương đặt tay lên vai cô, giọng anh ấm áp và kiên định. “Ngươi nói đúng, nhưng ta ở đây để giúp ngươi. Hãy kể cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết, về những gì đã xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi nhà vua qua đời. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để giải oan cho những người vô tội.”
Tịnh Nhi nhìn Trương, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt. Sau một hồi im lặng, cô bắt đầu kể lại những gì cô đã chứng kiến.
“Thưa ngài, trong những ngày cuối cùng của nhà vua, không chỉ có ngài ấy là nạn nhân. Có một người khác cũng đã bị hãm hại oan. Đó là Phúc Lâm, một người lính trẻ trong cung. Anh ta bị buộc tội phản bội và bị hành hình ngay trước khi nhà vua qua đời. Nhưng ta biết anh ta vô tội.”
Trương nhíu mày, tập trung lắng nghe. “Phúc Lâm? Ta chưa nghe về việc này. Tại sao anh ta lại bị buộc tội?”
Tịnh Nhi nức nở, cố gắng kiểm soát cảm xúc. “Phúc Lâm là một người trung thành với nhà vua, nhưng anh ta đã vô tình phát hiện ra một cuộc gặp bí mật giữa Lý Phúc và Thừa tướng Đổng. Khi anh ta cố gắng báo cáo lại điều này, họ đã ra tay trước. Họ buộc tội anh ta là phản bội, nói rằng anh ta đang âm mưu ám sát nhà vua để che giấu sự thật.”
Trương cảm nhận được sự phẫn nộ dâng lên trong lòng. “Tại sao không ai nói với ta về chuyện này trước đây?”
Tịnh Nhi lắc đầu, giọng đầy bất lực. “Không ai dám nói, thưa ngài. Những ai biết về chuyện này đều đã bị đe dọa hoặc hãm hại. Phúc Lâm đã bị xử tử một cách tàn nhẫn, và gia đình anh ta cũng bị liên lụy. Họ đã cố gắng xóa bỏ mọi bằng chứng về sự tồn tại của anh ta.”
Trương đứng dậy, ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm. “Ta sẽ không để cho sự thật bị chôn vùi. Tịnh Nhi, ngươi có sẵn sàng làm chứng trước triều đình về những gì ngươi biết không?”
Tịnh Nhi cúi đầu, đôi vai cô vẫn còn run rẩy, nhưng cô gật đầu. “Nếu điều đó có thể giúp giải oan cho Phúc Lâm và những người vô tội khác, ta sẵn sàng làm mọi thứ.”
Trương cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. “Tốt, chúng ta sẽ làm điều này ngay lập tức. Thái tử cần biết sự thật, và chúng ta sẽ đưa ra ánh sáng tất cả những gì đã xảy ra.”
Ngày hôm sau, một cuộc họp khẩn khác được triệu tập tại đại sảnh. Lần này, Trương không chỉ mang theo Tịnh Nhi mà còn mời đến một số người hầu và lính canh khác đã từng biết về Phúc Lâm. Họ đều là những người đã bị đe dọa và im lặng trước sự tàn ác của Thừa tướng Đổng, nhưng giờ đây, với sự khuyến khích của Trương, họ quyết định lên tiếng.
Thái tử ngồi trên ngai vàng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng đầy sự lắng nghe. Trương đứng giữa đại sảnh, bắt đầu trình bày về vụ án của Phúc Lâm.
“Thưa Thái tử, trong quá trình điều tra, ta đã phát hiện ra rằng Phúc Lâm, một người lính trung thành, đã bị xử tử oan. Anh ta bị buộc tội phản bội, nhưng thực tế anh ta chỉ là nạn nhân của âm mưu lật đổ này. Những người ở đây, bao gồm Tịnh Nhi và những nhân chứng khác, sẵn sàng làm chứng để vạch trần sự thật.”
Thái tử nhìn Tịnh Nhi, người đang đứng run rẩy bên cạnh Trương. “Ngươi sẵn sàng làm chứng trước toàn triều đình?”
Tịnh Nhi cúi đầu, nhưng giọng cô đầy quyết tâm, “Thưa Thái tử, ta đã chứng kiến những gì Phúc Lâm phải chịu đựng. Anh ta không hề phản bội. Anh ta chỉ muốn bảo vệ nhà vua và triều đình. Nhưng anh ta đã bị giết để che giấu âm mưu của những kẻ phản bội thực sự.”
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm đại sảnh khi Tịnh Nhi kết thúc lời khai của mình. Thái tử gật đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự cảm thông và quyết tâm. “Ta hứa rằng tất cả những kẻ liên quan đến việc này sẽ bị trừng phạt, và danh dự của Phúc Lâm sẽ được khôi phục. Gia đình anh ta sẽ được đền bù, và tên của anh ta sẽ được ghi nhớ như một người anh hùng.”
Trương cảm thấy một sự nhẹ nhõm và hài lòng sâu sắc. Cuối cùng, công lý đã được thực hiện cho những người vô tội bị oan khuất. Sự thật đã chiến thắng, và âm mưu đen tối đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Ngày hôm đó, tại một ngôi đền nhỏ gần hoàng cung, Trương cùng Tịnh Nhi và những người thân của Phúc Lâm đã tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cho anh ta. Bên cạnh bàn thờ đơn sơ, Trương thắp một nén nhang, nhắm mắt cầu nguyện cho linh hồn của Phúc Lâm và tất cả những người đã hy sinh để bảo vệ sự thật.
Tịnh Nhi, với đôi mắt vẫn còn ướt lệ, cúi đầu trước bàn thờ. “Phúc Lâm, cuối cùng anh đã được minh oan. Anh sẽ không còn phải chịu đựng những oan khuất nữa. Chúng ta sẽ luôn nhớ đến anh như một người anh hùng.”
Trương đứng đó, nhìn những nén nhang cháy sáng trong đêm tối, lòng anh tràn đầy sự hài lòng. Anh biết rằng công việc của mình tại triều đại nhà Tần đã gần như hoàn thành. Sự thật đã được phơi bày, và công lý đã được thực hiện. Những người vô tội đã được giải oan, và vương triều sẽ tiếp tục tồn tại dưới ánh sáng của công lý.
Trương rời khỏi ngôi đền, biết rằng anh sẽ sớm phải trở về hiện tại. Nhưng trong lòng anh, anh luôn mang theo những ký ức về những người anh đã gặp, những người mà anh đã chiến đấu cùng để bảo vệ sự thật và công lý. Và anh biết rằng, dù ở bất kỳ thời đại nào, nhiệm vụ của anh vẫn sẽ là chiến đấu cho công lý, cho sự thật và cho những người vô tội.