Bóng Ma Của Nữ Hoàng - Chương 2
Chương 2: Bí Ẩn Cái Chết
Lưu Minh theo chân vị quan già ra khỏi đại sảnh lớn, bước vào một hành lang dài với những bức tường được trang trí công phu. Ánh sáng từ các ngọn đuốc treo trên tường chiếu rọi, tạo ra những bóng đổ lấp lánh. Từng bước chân của anh vang vọng trên nền đá, trong khi tâm trí anh tràn ngập những câu hỏi.
Vị quan già dẫn Lưu Minh đến một phòng kín, nơi đã được chuẩn bị trước với các tài liệu và bức thư từ triều đình. Trong phòng, đã có một số người đang đợi—một vài quan văn, một thầy thuốc, và một cận vệ của hoàng cung.
“Đây là tất cả những người liên quan đến vụ án,” vị quan giới thiệu. “Mỗi người đều có vai trò riêng trong việc điều tra cái chết của nữ hoàng, nhưng cho đến giờ, chúng ta vẫn chưa tìm ra được sự thật.”
Lưu Minh gật đầu chào những người có mặt trong phòng. Anh ngồi xuống chiếc bàn gỗ, nhìn quanh một lượt trước khi nói: “Ta cần biết rõ hơn về những gì đã xảy ra vào đêm nữ hoàng qua đời. Ai là người cuối cùng nhìn thấy bà ấy còn sống?”
Một trong số những quan văn, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc sảo, lên tiếng: “Thưa thám tử, vào đêm đó, trời mưa lớn, nữ hoàng đã nghỉ ngơi trong phòng của mình. Người hầu cận cuối cùng rời khỏi phòng là cô Ngọc. Sau đó, không ai vào phòng nữa cho đến sáng hôm sau, khi chúng tôi phát hiện ra thi thể của nữ hoàng.”
Lưu Minh nhìn sang Ngọc, người hầu cận trẻ tuổi đang đứng lặng lẽ ở một góc phòng. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. “Ngọc, hãy kể lại cho ta những gì đã xảy ra vào đêm đó,” Lưu Minh nhẹ nhàng yêu cầu.
Ngọc cúi đầu, giọng cô run rẩy: “Thưa thám tử, đêm đó sau khi hầu hạ nữ hoàng lên giường, tôi đã rời phòng như mọi khi. Lúc ấy, trời mưa rất to, gió rít qua các khe cửa khiến tôi có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ. Nhưng tôi không nghe thấy gì lạ… Chỉ đến sáng hôm sau, khi các thị vệ không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng của nữ hoàng, họ mới phá cửa vào và… và phát hiện ra…”
Ngọc nghẹn ngào, không nói được tiếp. Lưu Minh cảm nhận được nỗi đau của cô gái, nhưng anh vẫn cần phải biết thêm chi tiết. “Khi các người phát hiện ra thi thể của nữ hoàng, có điều gì bất thường không? Bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bà đã gặp phải điều gì đó khác thường?”
Thầy thuốc, người đã khám nghiệm thi thể của nữ hoàng, tiến lên và cúi đầu chào trước khi trả lời: “Thưa thám tử, cơ thể của nữ hoàng không có dấu hiệu của bệnh tật hay bị thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, có một điểm đáng chú ý—trên cổ của bà xuất hiện một vết bầm tím nhẹ, giống như bị bóp nghẹt. Nhưng nó không rõ ràng, và chúng tôi không thể xác định nguyên nhân chính xác dẫn đến cái chết.”
Lưu Minh ngồi trầm ngâm suy nghĩ. “Một vết bầm tím… có thể đó là manh mối quan trọng,” anh lẩm bẩm. “Còn những dấu hiệu khác thì sao? Có gì bất thường trong phòng của nữ hoàng không?”
Cận vệ của hoàng cung, người đã trực đêm đó, bước tới và cúi đầu: “Không có dấu hiệu của sự đột nhập hay bạo lực. Cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín. Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ… ngọn đèn dầu trong phòng của nữ hoàng đã tắt, mặc dù nó được thắp sáng trước khi chúng tôi rời đi. Và một thứ nữa…”
Anh ta ngập ngừng, đôi mắt lo lắng nhìn quanh. “Chúng tôi đã nghe nói về… một bóng người lạ mặt xuất hiện trong cung điện vào đêm đó. Nhưng không ai biết người đó là ai, hoặc liệu hắn có liên quan đến cái chết của nữ hoàng hay không.”
“Bóng người lạ mặt?” Lưu Minh nhíu mày. “Ai đã nhìn thấy?”
Ngọc rùng mình, nhớ lại: “Thưa thám tử, đó chính là tôi. Tôi đã nhìn thấy một bóng người lạ thoáng qua trong hành lang gần phòng của nữ hoàng. Nhưng khi tôi chạy đến kiểm tra, người đó đã biến mất.”
“Người đó trông như thế nào? Cô có nhìn rõ mặt hắn không?” Lưu Minh hỏi gấp.
“Không… hắn mặc một bộ áo dài đen, và đội một chiếc mũ che khuất gương mặt. Tôi chỉ kịp thấy hắn lướt qua trong bóng tối,” Ngọc đáp, giọng cô vẫn còn run.
Lưu Minh đứng dậy, trong đầu anh bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. “Chúng ta có thể đang đối mặt với một kẻ có khả năng che giấu rất tốt, hoặc hắn có thể là một người trong triều đình, một kẻ mà không ai ngờ đến. Ta cần điều tra thêm về người này.”
Anh quay sang vị quan già. “Ta muốn kiểm tra phòng của nữ hoàng và nói chuyện với những người có liên quan. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy manh mối mới.”
Vị quan gật đầu đồng ý. “Ngươi sẽ được dẫn đến nơi đó ngay lập tức. Nhưng hãy nhớ, thời gian không đứng về phía chúng ta. Mỗi giây phút trôi qua, sự thật càng bị chôn vùi sâu hơn.”
Lưu Minh hiểu rõ lời cảnh báo ấy. Anh chuẩn bị hành trang, cùng các quan lại và cận vệ rời khỏi phòng kín. Hành trình khám phá bí ẩn cái chết của nữ hoàng chỉ mới bắt đầu, và Lưu Minh biết rằng phía trước anh là một con đường đầy gian nan và nguy hiểm. Nhưng với bản lĩnh của một thám tử, anh quyết tâm sẽ tìm ra kẻ thủ ác đứng sau tất cả, dù hắn có che giấu tinh vi đến đâu.