Bóng Ma Của Nữ Hoàng - Chương 3
Chương 3: Cuộc Điều Tra Bắt Đầu
Lưu Minh bước theo các cận vệ qua những hành lang dài và lạnh lẽo của cung điện nhà Chu. Bầu không khí nơi đây mang một vẻ trang nghiêm nhưng cũng đầy u ám. Mỗi bước chân vang vọng trên nền đá cẩm thạch như một lời nhắc nhở về cái chết bí ẩn của nữ hoàng.
Cuối cùng, họ đến trước cửa phòng của nữ hoàng. Cánh cửa gỗ lớn khắc hoa văn tinh xảo giờ đây đóng kín, phủ lên một lớp bụi mỏng, như thể đã rất lâu rồi không ai dám bước vào. Cận vệ đứng bên cạnh đẩy cửa mở ra, và một luồng không khí lạnh từ bên trong phả ra khiến Lưu Minh khẽ rùng mình.
“Đây là nơi nữ hoàng đã qua đời,” vị quan già nói, giọng trầm xuống. “Kể từ khi sự việc xảy ra, không ai dám đến gần căn phòng này.”
Lưu Minh bước vào trong, đôi mắt quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết. Căn phòng rộng lớn nhưng ảm đạm, với những bức màn nhung đỏ buông rủ, che khuất ánh sáng tự nhiên. Chiếc giường lớn nằm ở giữa phòng, được trang trí bằng các họa tiết rồng phượng, nhưng giờ đây chỉ còn là một nơi lạnh lẽo, không còn dấu vết của sự sống.
Anh tiến lại gần giường, nơi mà thi thể của nữ hoàng đã được phát hiện. Ánh sáng từ ngọn đuốc trong tay cận vệ chiếu lên những vết nhăn nheo trên tấm đệm, chứng tỏ nơi này đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Lưu Minh cẩn thận lật từng tấm vải, kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của cuộc vật lộn hay dấu vết lạ.
“Ngọn đèn dầu kia,” Lưu Minh chỉ về phía một chiếc đèn cổ trên bàn cạnh giường, “Ngươi nói rằng nó đã tắt khi phát hiện ra thi thể của nữ hoàng, nhưng trước đó nó vẫn cháy đúng không?”
Cận vệ gật đầu: “Đúng vậy, thưa thám tử. Trước khi chúng tôi rời đi, ngọn đèn vẫn đang cháy sáng. Nhưng khi chúng tôi quay lại vào sáng hôm sau, nó đã tắt từ lúc nào không biết.”
Lưu Minh tiến lại gần chiếc đèn dầu, đưa tay kiểm tra. Bầu đèn làm từ gốm sứ tinh xảo, vẫn còn vết dầu khô bên trong. “Kỳ lạ,” anh lẩm bẩm, “dầu trong đèn không cạn, nhưng lại tắt đi một cách bí ẩn. Có thể đây không phải là sự cố ngẫu nhiên.”
Anh quay lại nhìn quanh căn phòng, ánh mắt rơi vào những bức tranh treo trên tường. Một bức tranh lớn miêu tả cảnh thiên nhiên với núi non trùng điệp và dòng sông uốn lượn, tạo nên một khung cảnh thanh bình. Nhưng điều khiến Lưu Minh chú ý là một bức tranh nhỏ hơn, nằm hơi khuất phía sau rèm cửa. Anh bước tới, vén rèm sang một bên để nhìn rõ hơn.
Bức tranh này miêu tả một người phụ nữ mặc trang phục hoàng gia, với gương mặt đẹp đẽ nhưng đầy bí ẩn. Đôi mắt của bà dường như theo dõi mọi cử động trong phòng, và Lưu Minh không khỏi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
“Bức tranh này,” anh chỉ vào, “người phụ nữ này là ai?”
Vị quan già tiến lại gần, nhìn vào bức tranh và thở dài. “Đó là chân dung của nữ hoàng, được vẽ từ khi bà còn rất trẻ. Bức tranh này luôn được treo trong phòng bà như một lời nhắc nhở về sự cao quý và quyền lực của nữ hoàng.”
Lưu Minh nhìn kỹ bức tranh, cảm nhận được một cảm giác lạ lùng từ đôi mắt trong tranh. “Có ai khác ngoài nữ hoàng vào căn phòng này vào đêm bà qua đời không?” anh hỏi.
Vị quan già lắc đầu: “Không có ai ngoài người hầu và cận vệ. Đêm đó, mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi… sự việc kinh hoàng xảy ra.”
Lưu Minh đứng lặng vài giây, suy ngẫm về những manh mối mà anh đã thu thập được. Một bóng người bí ẩn, ngọn đèn dầu tắt một cách không rõ nguyên nhân, và bức tranh lạ lùng này. Tất cả những điều này có thể liên quan đến cái chết của nữ hoàng.
Anh quyết định quay lại nhìn Ngọc, người hầu cận đã nhìn thấy bóng người lạ mặt. “Ngọc,” Lưu Minh gọi cô gái, giọng dịu dàng, “ta cần ngươi nhớ lại kỹ hơn về đêm đó. Bóng người mà ngươi nhìn thấy, hắn có làm gì khác thường không? Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Ngọc cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thưa thám tử, thật ra… có một điều mà tôi chưa kể. Khi tôi nhìn thấy bóng người đó, tôi đã nghe thấy một tiếng động lạ, giống như tiếng thở dài rất khẽ. Nó không rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy.”
“Tiếng thở dài?” Lưu Minh nhíu mày. “Nó phát ra từ đâu?”
“Từ hướng của phòng nữ hoàng,” Ngọc trả lời, giọng cô run rẩy. “Nhưng khi tôi chạy tới, tiếng động đã biến mất, và bóng người đó cũng không còn.”
Lưu Minh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Ngươi đã làm tốt, Ngọc. Điều này rất quan trọng. Có lẽ bóng người đó đã vào phòng của nữ hoàng trước khi ngươi phát hiện ra, và chính hắn là nguyên nhân gây ra cái chết của bà.”
Anh quay sang vị quan già và các cận vệ: “Chúng ta cần điều tra thêm về bóng người này. Ta cũng muốn kiểm tra tất cả các lối ra vào của cung điện trong đêm đó. Có lẽ sẽ tìm được manh mối nào đó.”
Vị quan già gật đầu đồng ý: “Chúng ta sẽ làm theo lời ngươi, thám tử. Hy vọng rằng sự thật sẽ sớm được phơi bày.”
Lưu Minh đứng lặng trong căn phòng một lúc lâu, nhìn về phía bức tranh của nữ hoàng. Cảm giác rằng bà đang dõi theo mọi bước đi của anh, và trách nhiệm tìm ra sự thật về cái chết của bà càng đè nặng lên vai. Nhưng anh biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc điều tra. Phía trước còn nhiều điều bí ẩn đang chờ anh khám phá, và mỗi manh mối đều có thể dẫn anh tới sự thật đằng sau cái chết đầy đau đớn của nữ hoàng.