Bóng Ma Của Nữ Vương - Chương 1
Chương 1: Lời Kêu Cứu Từ Quá Khứ
Đêm đã khuya, màn đêm bao phủ thành phố trong tấm màn tĩnh mịch. Trong căn phòng nhỏ, thám tử Lưu Hạo đang chăm chú nghiên cứu một vụ án khó nhằn. Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc, báo hiệu đã quá nửa đêm. Chợt, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng vang vọng khiến anh dừng lại, nhướng mày nhìn về phía cửa.
“Ai lại đến vào giờ này?” Lưu Hạo tự nhủ, bước nhanh tới cửa. Khi cánh cửa mở ra, không có ai đứng đó, chỉ có một lá thư cũ kỹ đặt ngay ngắn trên thềm.
Anh cẩn thận nhặt lên, nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn rằng mình không bị ai theo dõi. Bên ngoài, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo cảm giác bất an. Anh đóng cửa lại, trở về bàn làm việc, mắt vẫn dán vào lá thư kỳ lạ.
Lá thư được viết bằng giấy da cổ, nét chữ nghiêng nghiêng, phai mờ theo thời gian. Trên phong bì không có địa chỉ người gửi, chỉ có dòng chữ đầy thách thức:
“Hãy đến triều đại nhà Chu, nơi mà một oan hồn nữ vương đang đòi công lý.”
Lưu Hạo nhíu mày, cố gắng tìm kiếm một manh mối nào đó từ dòng chữ ngắn ngủi. “Một oan hồn nữ vương… Triều đại nhà Chu ư?” Anh lẩm bẩm, tự hỏi ai có thể gửi lá thư này và mục đích thực sự của họ là gì.
Nhưng điều làm anh băn khoăn nhất chính là cách mà lá thư xuất hiện. Không có người giao, không dấu hiệu gì đặc biệt. Lá thư này giống như từ hư không mà tới, mang theo một bí mật từ quá khứ xa xăm.
“Không thể nào…” Lưu Hạo vừa nghĩ vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào lá thư. “Thời nhà Chu? Chuyện này thật không thể tưởng tượng được.”
Thế nhưng, bản tính tò mò và lòng nhiệt huyết với công lý khiến anh không thể ngồi yên. Lưu Hạo quyết định sử dụng thiết bị xuyên không – một công nghệ mới mà chỉ một số ít người như anh có quyền sử dụng – để quay về thời kỳ này. Anh đứng dậy, đi đến chiếc tủ sắt ở góc phòng, mở khóa và lôi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong chứa thiết bị xuyên không.
“Chuyện này thực sự quá mạo hiểm…” Lưu Hạo nghĩ thầm, nhưng rồi nỗi tò mò và cảm giác trách nhiệm lại lấn át. “Nhưng nếu có một oan hồn thật sự cần giúp đỡ, mình không thể bỏ qua.”
Anh cẩn thận đeo thiết bị lên cổ tay, nhập tọa độ thời gian vào hệ thống. “Triều đại nhà Chu… Khoảng năm 1045 TCN.”
Một luồng sáng xanh nhạt bắt đầu phát ra từ thiết bị, bao quanh cơ thể anh. Lưu Hạo cảm thấy mặt đất như xoay tròn, mọi thứ xung quanh nhạt nhòa dần rồi biến mất. Trước khi ý thức của anh hoàn toàn chìm vào hư không, anh chỉ kịp nghĩ đến lời hứa thầm lặng trong lòng: “Dù chuyện gì xảy ra, mình sẽ giải oan cho nữ vương đó.”
Khi Lưu Hạo mở mắt, anh đã đứng trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh là những thân cây cao vút và tiếng chim hót vang vọng khắp nơi. Ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Khung cảnh yên bình nhưng lại toát lên vẻ xa lạ mà anh chưa từng thấy.
“Đây là… thời nhà Chu sao?” Lưu Hạo thầm nghĩ. Anh nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu phương hướng. Đúng lúc đó, một tiếng động lạ từ phía xa vang lên, như tiếng của một đoàn người đang tiến lại gần.
Lưu Hạo nhanh chóng núp sau một thân cây to, chờ đợi. Chỉ vài phút sau, một nhóm binh lính mặc giáp phục cổ điển của thời nhà Chu đi qua. Anh nín thở, quan sát họ một cách cẩn thận. Mọi thứ dường như quá thật, từ bộ giáp bằng đồng sáng loáng cho đến vũ khí cầm trên tay họ.
Khi đoàn lính đi qua, Lưu Hạo quyết định theo sau họ, hy vọng có thể tìm được con đường đến cung điện. Anh cần phải điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với nữ vương và tại sao oan hồn của bà lại đòi công lý.
Sau khi đi qua một ngôi làng nhỏ và những cánh đồng rộng lớn, cuối cùng anh cũng đến trước cổng một cung điện hùng vĩ, bao quanh bởi những bức tường cao sừng sững. Trước cổng, các binh lính đứng gác nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như đại bàng.
Lưu Hạo lùi lại, tìm một chỗ an toàn để quan sát và suy nghĩ về bước tiếp theo. Anh biết rằng để tiếp cận được cung điện và tìm hiểu sự thật, anh cần phải tìm cách trà trộn vào bên trong.
Nhưng trước khi có thể nghĩ ra cách, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau:
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Lưu Hạo giật mình quay lại, đối diện với một người phụ nữ mặc y phục sang trọng, ánh mắt sắc sảo đang nhìn anh chăm chú. Không cần hỏi, anh cũng nhận ra ngay rằng người này có thể là một trong những người có quyền lực trong cung điện.
“Ta… chỉ là một lữ khách, đi lạc vào khu vực này,” Lưu Hạo nhanh trí đáp.
Người phụ nữ nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt không hề rời đi một giây. Sau một lúc im lặng, bà ta cất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần đe dọa: “Lữ khách? Ở đây không có lữ khách. Ngươi rõ ràng không thuộc về nơi này. Nói đi, mục đích thật sự của ngươi là gì?”
Lưu Hạo biết rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn anh tưởng. Anh không thể tiếp tục giấu diếm, nhưng cũng không thể tiết lộ tất cả. Bằng một giọng điệu tự tin, anh đáp: “Ta đến đây để tìm hiểu về cái chết của nữ vương. Có lẽ bà có thể giúp ta?”
Người phụ nữ cau mày, nhưng không nói gì thêm. Bà ta quay người, ra dấu cho Lưu Hạo theo sau. “Đi theo ta. Có lẽ chúng ta có điều cần bàn.”
Lưu Hạo theo chân bà ta vào cung điện, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Mọi ánh mắt đều dồn vào anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh tiến bước. Trong đầu, anh tự nhủ: “Dù chuyện gì xảy ra, mình phải tìm ra sự thật.”