Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 1
Chương 1: Hành trình trở về quá khứ
Đêm khuya tĩnh lặng, trong căn phòng nhỏ đầy sách và thiết bị lạ mắt, thám tử Đăng đang chăm chú xem xét một tập hồ sơ cũ kỹ. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Đăng nhấc máy, giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia cất lên.
“Đăng, chúng tôi có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho anh,” giọng nói trầm ấm của người đàn ông bí ẩn vang lên, “Lần này, anh sẽ phải quay về triều đại nhà Lý để giải quyết một vụ án kỳ bí.”
“Triều đại nhà Lý?” Đăng nhíu mày, đặt tập hồ sơ xuống bàn. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Có một bóng ma xuất hiện trên đỉnh núi Thiên Sơn vào những đêm trăng tròn, và mỗi lần bóng ma xuất hiện, đều có người chết. Một người nông dân trong vùng đã bị buộc tội vì những cái chết này, nhưng chúng tôi tin rằng anh ta vô tội. Nhiệm vụ của anh là tìm ra sự thật.”
Đăng suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu, mặc dù người ở đầu dây bên kia không thể thấy.
“Được, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Khi nào tôi lên đường?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng. Hãy đến trụ sở ngay lập tức. Chúng tôi sẽ lo phần còn lại.”
Chỉ sau một giờ, Đăng đã có mặt tại trụ sở của tổ chức bí ẩn. Tòa nhà nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, ẩn mình sau lớp màn đêm. Đăng bước vào, được đón tiếp bởi một người phụ nữ với vẻ mặt lạnh lùng và chuyên nghiệp.
“Anh Đăng, đây là thiết bị sẽ giúp anh quay về quá khứ,” cô nói, đưa cho anh một chiếc đồng hồ cổ xưa, có những ký hiệu kỳ lạ khắc trên mặt. “Anh chỉ cần đeo nó lên tay và tập trung suy nghĩ về thời đại anh cần đến. Đồng hồ sẽ làm phần còn lại.”
Đăng đón lấy chiếc đồng hồ, quan sát nó một cách tỉ mỉ trước khi đeo lên cổ tay. “Vậy là tôi chỉ cần nghĩ về triều đại nhà Lý?”
“Chính xác,” cô đáp, “Nhưng hãy cẩn thận, thời gian trong quá khứ là thật. Mọi thứ anh làm đều có thể ảnh hưởng đến dòng chảy của lịch sử. Nhiệm vụ của anh là tìm ra sự thật và bảo vệ người vô tội, nhưng không được phép thay đổi quá nhiều.”
Đăng gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của nhiệm vụ. Anh hít một hơi sâu, rồi nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ về triều đại nhà Lý, về ngọn núi Thiên Sơn và bóng ma kỳ bí. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh mình, như thể có một cơn gió vô hình đang cuốn anh đi.
Khi mở mắt ra, Đăng đã thấy mình đứng trên một con đường đất nhỏ, bao quanh bởi rừng cây rậm rạp. Trước mắt anh, một ngọn núi cao sừng sững vươn lên bầu trời, đỉnh núi bị mây mù che phủ. Anh nhận ra rằng mình đã đến nơi.
“Đây là Thiên Sơn…” Đăng thì thầm, nhìn quanh một lượt. Quần áo trên người anh cũng đã thay đổi, trở thành y phục của một người trong triều đại nhà Lý. Anh không có nhiều thời gian để thích nghi, vì biết rằng vụ án kỳ bí đang chờ đợi anh trên đỉnh núi kia.
Đăng bắt đầu bước đi trên con đường dẫn lên núi, lòng đầy quyết tâm. Trên đường đi, anh gặp một số người dân địa phương, họ đều nhìn anh với ánh mắt ngờ vực. Có người thì thầm với nhau, có người tránh mặt anh. Cuối cùng, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng tiến đến gần.
“Ngài là ai? Tại sao lại đến đây?” người đàn ông hỏi, ánh mắt đầy nghi ngại.
“Tôi là một lữ khách đến từ xa,” Đăng đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và thân thiện. “Tôi nghe nói về những chuyện kỳ bí xảy ra ở đây và muốn tìm hiểu thêm.”
Người đàn ông thở dài, vẻ mặt càng thêm lo lắng. “Ngài không nên đến đây. Ngọn núi này đã bị nguyền rủa. Bóng ma trên đỉnh núi sẽ không tha cho ai đến gần. Đã có nhiều người chết… và người nông dân đáng thương kia… Ông ta đã bị bắt vì những tội mà ông ta không hề gây ra.”
“Người nông dân ấy… Ông có thể kể cho tôi nghe thêm về ông ta không?” Đăng hỏi, cố gắng thu thập thêm thông tin.
Người đàn ông nhìn Đăng một lúc, như đang cân nhắc có nên tin tưởng anh hay không. Cuối cùng, ông ta gật đầu và bắt đầu kể.
“Ông ta tên là Lâm, một người nông dân hiền lành và chăm chỉ. Ông ta sống một mình dưới chân núi, không làm hại ai bao giờ. Nhưng từ khi bóng ma xuất hiện, người dân bắt đầu đổ lỗi cho ông ta, nói rằng ông ta là nguyên nhân khiến những cái chết xảy ra. Họ nói rằng ông ta đã phạm phải tội lỗi lớn lao và giờ phải gánh chịu hậu quả.”
Đăng lắng nghe câu chuyện, lòng đầy nghi hoặc. “Ông ta có nói gì khi bị bắt không?”
“Ông ta chỉ nói rằng mình vô tội, rằng không hiểu vì sao mình lại bị buộc tội. Nhưng không ai tin ông ta cả. Người dân sợ hãi, họ cần một ai đó để đổ lỗi, và ông ta là mục tiêu dễ dàng nhất.”
Đăng cảm thấy tội nghiệp cho Lâm, nhưng anh biết mình cần phải điều tra kỹ lưỡng trước khi đưa ra kết luận. “Cảm ơn ông đã chia sẻ. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu sự thật. Hy vọng tôi có thể giúp ông Lâm thoát khỏi nỗi oan này.”
Người đàn ông chỉ gật đầu và rời đi, để lại Đăng đứng một mình trên con đường lên núi. Anh nhìn lên đỉnh Thiên Sơn, nơi mây mù che phủ, và biết rằng những câu trả lời đang chờ đợi mình ở đó.
“Thiên Sơn, bóng ma… Ta sẽ tìm ra sự thật,” Đăng tự nhủ, rồi tiếp tục bước đi, quyết tâm đối mặt với những bí ẩn đang chờ đợi.