Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 2
Chương 2: Đỉnh núi Thiên Sơn và bóng ma kỳ bí
Mặt trời đã lặn khi thám tử Đăng bắt đầu hành trình lên đỉnh núi Thiên Sơn. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, tạo ra một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa đầy ám ảnh. Cây cối xung quanh đung đưa theo gió, tạo ra những tiếng xào xạc như những lời thì thầm bí ẩn của rừng già. Con đường lên núi hẹp và gồ ghề, phủ đầy sỏi đá và rễ cây chằng chịt. Đăng bước đi một cách cẩn trọng, mắt quan sát xung quanh để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể.
Sau khoảng một giờ leo núi, Đăng đến một khoảng đất trống nhỏ, từ đó có thể nhìn xuống toàn cảnh thung lũng phía dưới. Anh dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng tâm trí không khỏi suy nghĩ về những gì đã nghe được từ người dân địa phương. Bóng ma kỳ bí mà họ nhắc đến có thực sự tồn tại? Hay tất cả chỉ là một trò lừa bịp, một kế hoạch nhằm che giấu sự thật?
“Không thể nào có chuyện bóng ma thực sự tồn tại,” Đăng tự nhủ, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không khỏi có chút lo lắng. Sự bất an này càng tăng lên khi anh nhận thấy màn đêm đang dần buông xuống, bóng tối bao trùm cả khu rừng, và không gian trở nên tĩnh lặng đến rợn người.
Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau, kéo Đăng ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại, ánh mắt quét qua khu rừng, nhưng không thấy gì ngoài những tán lá đang lay động trong gió. Đăng cẩn trọng tiến lại gần chỗ phát ra tiếng động, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Bất ngờ, từ phía sau một tảng đá lớn, một cậu bé xuất hiện, khoảng 12-13 tuổi, với vẻ mặt hốt hoảng và bẩn thỉu. Thấy Đăng, cậu bé giật mình, lùi lại vài bước.
“Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu,” Đăng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng để trấn an cậu bé. “Ngươi làm gì ở đây vào giờ này? Chẳng phải ngọn núi này rất nguy hiểm sao?”
Cậu bé nhìn Đăng với ánh mắt lo lắng, nhưng sau một lúc do dự, cậu cũng quyết định nói ra. “Cháu… cháu đi tìm cha cháu. Ông đã mất tích từ ba ngày trước khi lên núi này… Cháu sợ rằng ông đã gặp phải bóng ma…”
Đăng nhíu mày, cảm thấy câu chuyện ngày càng trở nên phức tạp. “Cha cháu là ai? Ông ta lên núi để làm gì?”
“Cha cháu là người đốn củi trong làng… Ông thường lên núi để chặt củi bán, nhưng lần này ông không về nữa. Cháu nghe mọi người nói về bóng ma trên đỉnh núi nên cháu lo lắng… Cháu không biết phải làm gì, nên mới lên đây tìm ông.”
Đăng cảm thấy đồng cảm với nỗi lo lắng của cậu bé, nhưng anh cũng biết rằng việc để một đứa trẻ như thế này một mình trên núi là quá nguy hiểm.
“Nghe ta nói này, cháu nên quay về làng ngay. Đỉnh núi này không an toàn, đặc biệt là vào ban đêm. Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm cha cháu và hứa sẽ đưa ông ấy về nếu ta tìm thấy.”
Cậu bé lắc đầu, vẻ mặt đầy quyết tâm. “Không! Cháu không thể bỏ cha lại đây một mình được. Cháu sẽ không về nếu chưa tìm thấy ông.”
Đăng hiểu rằng không dễ gì thuyết phục được cậu bé này. Anh đành thở dài, rồi quyết định rằng nếu không thể bảo vệ cậu bé về làng, ít nhất anh cũng phải giữ cậu ta an toàn.
“Được rồi, nhưng cháu phải đi cùng ta. Đừng tự ý rời khỏi tầm mắt của ta, hiểu chưa?” Đăng nói với vẻ nghiêm túc.
Cậu bé gật đầu, đồng ý. “Cháu tên là Thiện. Cảm ơn chú đã giúp cháu.”
“Ta là Đăng,” thám tử đáp lại, rồi tiếp tục hành trình lên đỉnh núi cùng với Thiện.
Hai người tiếp tục bước đi trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng nhỏ mà Thiện mang theo. Những tiếng động trong rừng càng trở nên rùng rợn hơn khi màn đêm buông xuống hoàn toàn. Đăng để ý rằng không khí trở nên lạnh lẽo bất thường khi họ tiến gần hơn đến đỉnh núi. Gió thổi mạnh hơn, mang theo những âm thanh lạ lùng, như thể ai đó đang thì thầm từ xa.
Đột nhiên, Thiện dừng lại, mắt mở to đầy sợ hãi. “Chú Đăng… nhìn kìa…”
Đăng quay lại, nhìn theo hướng mà Thiện chỉ. Trên đỉnh một ngọn cây cao gần đó, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện, lơ lửng trong không trung. Ánh sáng đó chập chờn như ngọn lửa, nhưng không có nguồn gốc rõ ràng, giống như một bóng ma đang dạo chơi trong màn đêm.
Cả hai đứng yên lặng, dường như không dám thở mạnh. Đăng biết rằng mình đang đối mặt với điều mà mọi người đều gọi là “bóng ma”, nhưng là một thám tử, anh không thể để nỗi sợ chi phối. Anh cần phải tìm hiểu rõ ràng về hiện tượng này.
“Thiện, đừng di chuyển,” Đăng thì thầm, rồi từ từ tiến lại gần ngọn cây nơi ánh sáng đang chập chờn. Thiện đứng yên, mắt không rời khỏi ánh sáng kỳ lạ đó.
Khi Đăng chỉ còn cách ngọn cây vài bước, ánh sáng đột ngột biến mất, để lại một sự im lặng chết chóc. Đăng nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào, nhưng không thấy gì ngoài gió và lá cây rì rào.
“Chú Đăng… nó đi đâu rồi?” Thiện hỏi, giọng đầy sợ hãi.
“Ta không biết,” Đăng đáp, mắt vẫn không ngừng quét quanh. “Nhưng chắc chắn có gì đó ở đây, và ta sẽ tìm ra sự thật.”
Với quyết tâm mới, Đăng tiếp tục dẫn Thiện lên đỉnh núi. Họ không biết rằng những câu trả lời mà họ đang tìm kiếm có thể mang lại nhiều nguy hiểm hơn họ tưởng. Nhưng đối với Đăng, đây là lúc để đối mặt với nỗi sợ hãi và khám phá sự thật đằng sau bóng ma kỳ bí trên đỉnh núi Thiên Sơn.