Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 3
Chương 3: Cuộc gặp gỡ với nghi phạm
Sau một hành trình dài đầy những bí ẩn và thử thách, Đăng và cậu bé Thiện cuối cùng cũng đến được khu vực gần đỉnh núi Thiên Sơn. Trước mặt họ là một căn nhà nhỏ nằm khuất sau những tán cây rậm rạp. Đây chính là ngôi nhà của Lâm, người nông dân bị buộc tội là nguyên nhân gây ra những cái chết bí ẩn mà người dân đồn đại.
“Đây là nhà của ông Lâm,” Thiện thì thầm, mắt liếc nhìn quanh với vẻ lo lắng. “Chú Đăng, chúng ta có nên vào không? Cháu nghe nói ông ấy rất đáng sợ…”
Đăng hiểu rõ nỗi sợ hãi của Thiện. Trong mắt của một đứa trẻ, những câu chuyện đồn đại có thể trở thành sự thật đáng sợ. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiện, trấn an cậu bé. “Cháu yên tâm, ta sẽ bảo vệ cháu. Hãy để ta nói chuyện với ông Lâm trước.”
Cả hai tiến đến gần ngôi nhà. Đăng gõ cửa ba lần, nhưng không có ai trả lời. Anh thử đẩy cửa, và cửa mở ra với một tiếng kêu cót két đáng ngại. Bên trong, ngôi nhà tối om, chỉ có ánh sáng từ ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi chiếu ra một góc nhỏ của căn phòng.
“Lâm, ta là một lữ khách, đến đây để tìm hiểu về những gì đã xảy ra trên đỉnh núi này. Ông có ở nhà không?” Đăng lên tiếng, giọng nói rõ ràng và điềm tĩnh.
Một lát sau, từ trong bóng tối, một bóng người bước ra. Đó là Lâm, người nông dân mà Đăng đang tìm kiếm. Ông ta trông gầy gò và mệt mỏi, với gương mặt hốc hác và đôi mắt thâm quầng như đã mất ngủ nhiều đêm. Lâm nhìn Đăng với ánh mắt ngờ vực, rồi quay sang nhìn Thiện, vẻ mặt dịu đi một chút khi nhận ra cậu bé.
“Thiện… sao cháu lại đến đây?” Lâm hỏi, giọng khàn đặc và mệt mỏi.
“Cháu… cháu đi tìm cha cháu. Ông mất tích khi lên núi…” Thiện đáp, giọng đầy lo lắng. “Ông có thấy cha cháu không, ông Lâm?”
Lâm thở dài, lắc đầu. “Ta không thấy… Ta đã ở đây suốt mấy ngày nay, không ra ngoài. Nhưng ta có nghe thấy tiếng động kỳ lạ từ phía rừng. Có thể ông ấy đang gặp nguy hiểm…”
Đăng quyết định can thiệp trước khi cuộc nói chuyện đi xa hơn. “Ông Lâm, tôi đến đây để tìm hiểu về những gì đang xảy ra trên đỉnh núi. Người dân trong làng nói rằng ông bị buộc tội vì liên quan đến những cái chết gần đây. Ông có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Lâm quay sang nhìn Đăng, ánh mắt đầy đau khổ và mệt mỏi. “Ta không biết… Ta thực sự không biết gì cả. Mỗi lần bóng ma xuất hiện, lại có người chết, và ta luôn bị đổ lỗi. Họ nói rằng ta đã phạm phải tội lỗi lớn, rằng ta đã triệu hồi bóng ma để báo thù. Nhưng ta không làm gì cả… Ta chỉ là một người nông dân bình thường, sống một mình và không hại ai.”
Đăng lắng nghe Lâm, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông ta. “Ông có bao giờ thấy bóng ma đó chưa? Nó trông như thế nào?”
Lâm gật đầu, vẻ mặt trở nên sợ hãi. “Ta đã thấy… Vào một đêm trăng tròn, khi ta đang làm việc ngoài đồng, ta thấy một bóng trắng lơ lửng trên đỉnh núi. Nó không giống con người, không có hình dạng rõ ràng… và nó phát ra ánh sáng mờ ảo như ngọn lửa. Ta sợ hãi, chạy về nhà và từ đó không dám ra ngoài vào ban đêm nữa.”
“Ông có nghĩ rằng có ai đó đang cố gắng hãm hại ông không?” Đăng hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn Lâm để xem phản ứng.
Lâm ngừng lại một lúc, suy nghĩ về câu hỏi đó. “Ta không biết… Ta không có kẻ thù, không gây thù oán với ai. Nhưng có một điều… Trước khi những vụ án mạng bắt đầu xảy ra, ta đã nhận được một lời cảnh báo từ một người lạ mặt.”
“Lời cảnh báo?” Đăng nghiêng đầu, sự quan tâm trong giọng nói rõ ràng.
“Phải. Một người đàn ông lạ mặt đã đến gặp ta một đêm, nói rằng ta nên rời khỏi vùng đất này ngay lập tức nếu không muốn gặp phải thảm họa. Ta không hiểu ý hắn, và trước khi ta có thể hỏi thêm, hắn đã biến mất vào đêm tối. Sau đó, mọi chuyện bắt đầu xảy ra…”
Đăng trầm ngâm, trong đầu bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Có vẻ như có kẻ nào đó đang lợi dụng sự mê tín và nỗi sợ hãi của người dân để đạt được mục đích của mình.
“Ông có nhận ra người đàn ông đó không? Có bất kỳ chi tiết nào về hắn mà ông nhớ được không?” Đăng hỏi tiếp.
Lâm lắc đầu. “Hắn đội mũ che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Ta không thể nhận ra hắn, nhưng ta nhớ rằng hắn có một giọng nói trầm, và hắn nói chuyện với một cách đầy đe dọa.”
Đăng đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào Lâm. “Ông Lâm, tôi tin rằng ông không có tội, nhưng để chứng minh điều đó, tôi cần ông hợp tác. Chúng ta cần tìm ra người đàn ông kia và khám phá sự thật đằng sau bóng ma này.”
Lâm gật đầu, đôi mắt ánh lên tia hy vọng dù vẫn còn đầy lo lắng. “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ… nhưng tôi chỉ sợ rằng sự thật sẽ càng làm tình hình tồi tệ hơn.”
“Đôi khi, sự thật là thứ duy nhất có thể cứu chúng ta,” Đăng nói, giọng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này.”
Với sự đồng ý của Lâm, Đăng quyết định rằng bước tiếp theo sẽ là truy tìm người đàn ông lạ mặt và khám phá sự thật đằng sau bóng ma trên đỉnh núi. Nhưng anh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy nguy hiểm và thử thách, và mỗi bước đi đều phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.