Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 4
Chương 4: Điều tra những vụ án mạng
Sáng hôm sau, ánh mặt trời bắt đầu len lỏi qua những tán lá dày đặc, chiếu sáng cả khu rừng quanh đỉnh Thiên Sơn. Thám tử Đăng, sau khi đã nghỉ ngơi qua đêm tại nhà của Lâm, bắt đầu chuẩn bị cho hành trình điều tra các vụ án mạng kỳ bí. Thiện quyết định ở lại với Lâm, cậu bé muốn giúp đỡ ông Lâm trong lúc chờ tin tức về cha mình.
Đăng rời khỏi căn nhà nhỏ, bước xuống con đường mòn dẫn vào làng. Trong đầu anh, nhiều câu hỏi vẫn còn đang xoay quanh. Những cái chết kỳ lạ này liệu có liên quan đến kẻ lạ mặt mà Lâm đã nhắc đến, hay đó thực sự là kết quả của những hiện tượng siêu nhiên? Anh biết rằng để có câu trả lời, mình phải kiểm tra từng hiện trường vụ án một cách kỹ lưỡng.
Khi Đăng đến làng, anh nhận thấy không khí nơi đây rất căng thẳng. Người dân vẫn sống trong nỗi sợ hãi, họ nhìn anh với ánh mắt đầy lo âu, không ai dám đến gần hay nói chuyện. Đăng quyết định tìm gặp trưởng làng, người có thể cung cấp cho anh thông tin chi tiết về các vụ án mạng đã xảy ra.
Trưởng làng, một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu dài bạc trắng, tiếp đón Đăng trong căn nhà gỗ nhỏ của ông. Trưởng làng ngồi xuống đối diện Đăng, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nghe nói ngài đến đây để điều tra về bóng ma trên đỉnh núi?” Trưởng làng hỏi, ánh mắt dò xét.
“Đúng vậy,” Đăng đáp lại, giọng nói tự tin. “Tôi muốn tìm hiểu rõ hơn về những vụ án mạng đã xảy ra và tìm cách minh oan cho người nông dân tên Lâm.”
Trưởng làng khẽ nhíu mày. “Lâm… ông ta là một người tốt, nhưng từ khi bóng ma xuất hiện, nhiều người đã tin rằng ông ta chính là nguyên nhân. Tôi cũng không biết phải làm sao… Ngài muốn biết điều gì về các vụ án?”
“Trước hết, tôi muốn biết có bao nhiêu người đã chết kể từ khi bóng ma xuất hiện và những nạn nhân đó đã chết như thế nào,” Đăng hỏi, mắt không rời khỏi trưởng làng.
Trưởng làng thở dài, đôi mắt già nua lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Đã có ba người chết, tất cả đều vào những đêm trăng tròn. Cả ba người đều được tìm thấy vào sáng hôm sau, nằm chết trong tư thế rất kỳ lạ. Không có dấu hiệu nào của cuộc tấn công hay xâm nhập, chỉ có vẻ sợ hãi trên gương mặt họ.”
Đăng gật đầu, cảm nhận được rằng điều này rất quan trọng. “Các nạn nhân là ai? Họ có liên quan gì đến nhau không?”
“Ba nạn nhân đều là người trong làng, nhưng không có mối liên hệ nào rõ ràng giữa họ. Một người là thợ săn, một người là thợ rèn, và người cuối cùng là một người phụ nữ trẻ. Cả ba đều sống ở những nơi khác nhau trong làng, và không có gì chung ngoài việc đều chết vào đêm trăng tròn.”
Đăng cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Các nạn nhân đều là những người bình thường, không có lý do rõ ràng nào để trở thành mục tiêu. Anh cần phải xem xét kỹ lưỡng từng hiện trường vụ án.
Đăng bắt đầu cuộc điều tra của mình tại nhà của người thợ săn, nạn nhân đầu tiên. Căn nhà nằm ở rìa làng, gần khu rừng, tạo cảm giác u ám và lạnh lẽo. Anh vào trong, quan sát kỹ lưỡng từng góc cạnh. Căn nhà đơn sơ, không có gì nổi bật, nhưng khi Đăng kiểm tra cửa sổ, anh phát hiện ra rằng nó đã bị mở ra từ bên trong.
“Không có dấu hiệu của việc đột nhập…” Đăng lẩm bẩm. “Có lẽ nạn nhân đã tự mở cửa cho ai đó vào. Nhưng ai có thể làm điều này?”
Đăng kiểm tra thêm xung quanh, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác. Anh quyết định chuyển đến hiện trường vụ án thứ hai, nhà của người thợ rèn. Căn nhà này nằm sâu hơn trong làng, với xưởng rèn ở phía sau. Đăng nhìn quanh, thấy những công cụ rèn đã bị bỏ lại trong tình trạng dang dở.
Khi anh tiến vào phòng ngủ, nơi người thợ rèn được tìm thấy đã chết, Đăng nhận thấy có một dấu vết mờ nhạt trên sàn nhà. Anh quỳ xuống, dùng tay cảm nhận dấu vết đó.
“Là dấu chân… rất nhỏ, có thể là của một đứa trẻ hoặc một người có thân hình nhỏ bé,” Đăng thì thầm, mắt trở nên sắc bén. “Dấu chân này không phải của người thợ rèn, nhưng nó dẫn ra khỏi cửa sau. Có lẽ kẻ gây án đã vào bằng lối này.”
Tiếp theo, Đăng đi đến nhà của nạn nhân cuối cùng, người phụ nữ trẻ. Nhà cô nằm giữa làng, gần chợ. Khi vào trong, Đăng ngay lập tức nhận ra điều gì đó khác thường. Một chiếc đèn lồng treo bên cửa sổ đã bị bẻ cong, giống như có ai đó đã cố tình làm vậy.
Anh tiến lại gần, nhìn kỹ chiếc đèn lồng. “Tại sao lại làm điều này? Có thể nào đây là một dấu hiệu, hoặc một lời cảnh báo?”
Khi kiểm tra kỹ hơn, Đăng nhận thấy một mẩu giấy nhỏ bị kẹt trong đèn lồng. Anh nhẹ nhàng lấy nó ra và mở ra xem. Bên trong là một dòng chữ viết bằng mực đen, nét chữ run rẩy: “Đừng cố gắng tìm hiểu… kẻ đó sẽ đến vào đêm trăng tròn tiếp theo.”
Lòng Đăng chợt lạnh đi. Đây rõ ràng là một lời cảnh báo, và có thể kẻ lạ mặt mà Lâm nhắc đến chính là người đã để lại thông điệp này. Điều này đồng nghĩa với việc Đăng và những người dân trong làng có thể đang gặp nguy hiểm.
Anh cẩn thận gấp lại mẩu giấy, cất vào túi và rời khỏi hiện trường. Đăng biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Đêm trăng tròn tiếp theo sẽ là cơ hội duy nhất để anh đối mặt với kẻ đứng sau tất cả những vụ án mạng này, và tìm ra sự thật đằng sau bóng ma trên đỉnh Thiên Sơn.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh sẽ phải đối mặt với hiểm nguy, và có thể không chỉ một mình anh sẽ phải trả giá cho sự thật này.