Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 5
Chương 5: Những manh mối kỳ lạ
Khi màn đêm buông xuống, Đăng trở về căn nhà nhỏ của Lâm, nơi Thiện đang chờ đợi cùng với nỗi lo lắng. Sau một ngày dài điều tra, thám tử đã thu thập được nhiều manh mối quan trọng, nhưng vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải. Lâm đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, và họ ngồi quanh bàn, ánh đèn dầu yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt của họ trong căn phòng nhỏ.
“Ông Lâm, tôi đã điều tra hiện trường các vụ án mạng,” Đăng nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Có một vài điều rất kỳ lạ mà tôi phát hiện ra.”
Lâm gật đầu, chờ đợi thám tử tiếp tục.
“Thứ nhất, không có dấu hiệu nào cho thấy các nạn nhân đã chống cự lại. Điều này rất lạ, bởi vì thông thường, nếu có ai đó đột nhập, họ sẽ phản ứng. Nhưng tất cả các nạn nhân đều chết trong tư thế như đang ngủ, hoặc đã bị giết mà không có bất kỳ xáo trộn nào trong phòng.”
Thiện ngồi bên cạnh, lắng nghe một cách chăm chú. “Chú Đăng, vậy có nghĩa là họ biết kẻ giết mình sao?”
“Đúng, có khả năng rất lớn là như vậy,” Đăng đáp, mắt nhìn sang Lâm. “Và điều này làm tôi nghĩ đến kẻ lạ mặt mà ông Lâm đã gặp. Hắn ta có thể là người đã tiếp cận các nạn nhân trong đêm và khiến họ không cảnh giác.”
Lâm chợt run lên, như thể ký ức về kẻ lạ mặt đó đang quay trở lại. “Nhưng tại sao hắn lại làm điều này? Hắn có mục đích gì?”
“Đó là điều tôi cũng đang cố gắng tìm hiểu,” Đăng nói. “Có một điều nữa rất kỳ lạ mà tôi phát hiện. Ở hiện trường vụ án thứ hai, nhà của người thợ rèn, tôi thấy một dấu chân nhỏ, rất nhỏ, có thể là của một đứa trẻ hoặc một người có vóc dáng nhỏ bé. Điều này làm tôi nghĩ rằng có thể có hai người tham gia vào các vụ giết người này, một kẻ lạ mặt mà ông Lâm gặp và một người khác có thân hình nhỏ bé.”
Lâm ngạc nhiên trước phát hiện này, ông ta không biết phải nói gì. Thiện thì lặng người, trong mắt cậu bé lộ rõ sự sợ hãi lẫn tò mò.
“Cuối cùng,” Đăng tiếp tục, “tôi tìm thấy một mẩu giấy trong chiếc đèn lồng tại hiện trường vụ án thứ ba. Trên đó có dòng chữ cảnh báo rằng đừng cố gắng tìm hiểu sự thật, vì kẻ đó sẽ đến vào đêm trăng tròn tiếp theo.”
Lâm hoảng hốt, “Ngài nghĩ rằng kẻ đó sẽ quay lại? Và lần này, hắn có thể làm hại ai khác?”
Đăng gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Có khả năng rất lớn. Chúng ta phải chuẩn bị cho đêm trăng tròn sắp tới. Đây sẽ là cơ hội tốt nhất để tôi đối mặt với kẻ lạ mặt và tìm ra sự thật đằng sau những vụ án này.”
Đêm đó, Đăng không thể chợp mắt. Anh ngồi trong bóng tối, suy nghĩ về những gì mình đã phát hiện. Có quá nhiều điều không hợp lý, và sự xuất hiện của bóng ma trên đỉnh núi vẫn là một câu hỏi lớn. Có phải tất cả chỉ là một trò lừa bịp để che giấu tội ác thực sự? Hay có điều gì đó siêu nhiên đang xảy ra?
Rạng sáng hôm sau, Đăng quyết định đi lên đỉnh núi Thiên Sơn một lần nữa. Anh tin rằng ở đó, nơi mọi người đồn đại rằng bóng ma xuất hiện, sẽ có những manh mối cuối cùng dẫn anh đến sự thật. Lâm và Thiện muốn đi cùng, nhưng Đăng thuyết phục họ ở lại, vì cuộc hành trình này có thể rất nguy hiểm.
Khi Đăng tiến lên đỉnh núi, không khí trở nên lạnh lẽo và âm u. Những tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, khiến mọi thứ xung quanh anh chìm trong bóng tối mờ ảo. Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, như thể có ai đó đang theo dõi mình.
Đến gần đỉnh núi, Đăng phát hiện ra một hang động nhỏ, nằm ẩn mình sau những tảng đá lớn. Anh tiến lại gần, ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào bên trong, làm lộ ra một loạt các ký hiệu lạ khắc trên vách đá. Đăng cảm thấy đây có thể là một phần của nghi thức cổ xưa nào đó, giống như những gì anh đã nghe từ người dân trong làng.
Khi tiến sâu hơn vào hang động, Đăng nhận thấy có một thứ mùi lạ trong không khí, như mùi của thảo dược bị đốt cháy. Anh bước chậm lại, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trong hang động. Đột nhiên, ánh đèn lồng chiếu lên một bức tượng nhỏ bằng đá nằm trên mặt đất. Bức tượng này trông giống như một hình nhân, với đôi mắt to và miệng mở rộng như đang hét lên trong sợ hãi.
Đăng cúi xuống, nhặt bức tượng lên, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đá. Khi xem xét kỹ hơn, anh nhận ra rằng bức tượng này có vẻ rất cổ, có thể là một phần của nghi thức hiến tế nào đó. Nhưng tại sao nó lại ở đây?
Anh tiếp tục tiến vào sâu hơn, cho đến khi gặp phải một bức tường đá lớn chặn đường. Trên bức tường, có một cánh cửa nhỏ được giấu kín, hầu như không thể nhận ra nếu không chú ý kỹ. Đăng dùng tay gạt bụi bặm và dây leo bám trên cánh cửa, rồi dùng sức đẩy nó ra. Cánh cửa kêu lên một tiếng rít chói tai trước khi từ từ mở ra, lộ ra một căn phòng nhỏ, ẩn sâu trong lòng núi.
Bên trong căn phòng, một ngọn đèn dầu leo lét chiếu sáng, và ở giữa phòng, một người đàn ông ngồi quay lưng lại với Đăng. Anh ta mặc một bộ y phục đen, đầu đội mũ trùm che kín mặt.
Tim Đăng đập mạnh, anh biết mình đã tìm thấy kẻ mà Lâm đã nhắc đến. Anh rút dao ra, bước vào phòng, giọng nói sắc lạnh vang lên: “Ai đó? Quay lại và nói cho tôi biết ngươi là ai!”
Người đàn ông từ từ quay lại, nhưng trước khi Đăng có thể làm gì, một cơn gió mạnh đột ngột thổi vào căn phòng, làm tắt ngọn đèn dầu. Trong bóng tối đen kịt, Đăng chỉ kịp nghe thấy một tiếng cười khúc khích đầy ma quái trước khi tất cả chìm vào im lặng.
Khi anh bật đèn lồng lên, căn phòng đã trống rỗng, và kẻ lạ mặt đã biến mất không để lại dấu vết. Đăng đứng đó, lòng đầy bối rối và tức giận. Kẻ đó đã biết anh đến, và cố tình dẫn dụ anh vào bẫy.
Nhưng thám tử Đăng không dễ dàng từ bỏ. Anh biết mình đã gần đến sự thật. Bóng ma trên đỉnh núi Thiên Sơn không chỉ là một câu chuyện để hù dọa người dân. Đó là một phần của kế hoạch tinh vi hơn rất nhiều, và anh phải vạch trần nó trước khi đêm trăng tròn tiếp theo đến gần.