Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 7
Chương 7: Sự thật dần hé lộ
Đêm trăng tròn đã đến. Ánh trăng rực rỡ chiếu sáng cả ngọn núi Thiên Sơn, phủ lên nó một vẻ huyền bí vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Dưới ánh sáng ấy, từng bóng cây, từng ngọn cỏ trên núi dường như trở nên sống động hơn, như thể đang âm thầm theo dõi mọi diễn biến trên đỉnh núi.
Đăng, Lâm, Thiện, và một nhóm nhỏ người dân làng tập hợp lại tại chân núi, chuẩn bị cho nhiệm vụ nguy hiểm trước mắt. Mọi người đều im lặng, nỗi lo sợ hiện rõ trong ánh mắt. Họ biết rằng đêm nay có thể sẽ là lần đầu tiên, và cũng có thể là lần cuối cùng, họ đối mặt với bóng ma trên đỉnh núi.
Đăng dẫn đầu đoàn người, tay cầm chắc cuốn sách cổ mà anh tìm thấy trong ngôi đền. Anh đã đọc kỹ lại những nghi thức trong sách và biết rằng điều đầu tiên họ cần làm là tìm cách phá hủy bức tượng trong hang động trước khi nghi thức hoàn tất.
Cả nhóm lặng lẽ tiến lên đỉnh núi, ánh trăng soi sáng con đường mòn gập ghềnh. Không khí lạnh lẽo bao trùm, và mỗi bước chân của họ đều vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh mịch. Khi đến gần hang động, Đăng ra hiệu cho mọi người dừng lại. Anh quay sang Lâm và Thiện.
“Lâm, ông hãy ở lại đây cùng với Thiện. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông phải bảo vệ cậu bé,” Đăng nói, giọng nói chắc nịch nhưng đầy lo lắng.
Lâm gật đầu, nắm chặt tay Thiện. Cậu bé nhìn Đăng với ánh mắt đầy quyết tâm, nhưng cũng không giấu được nỗi sợ hãi.
“Chú Đăng, chú cẩn thận nhé,” Thiện nói, giọng run rẩy nhưng đầy sự dũng cảm.
Đăng mỉm cười trấn an cậu bé rồi quay lại với những người dân làng còn lại. “Chúng ta phải vào trong hang và phá hủy bức tượng. Nếu mọi người nhìn thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, hãy bình tĩnh và làm theo chỉ dẫn của tôi.”
Cả nhóm tiếp tục tiến vào trong hang động, không khí ngày càng trở nên ngột ngạt. Đèn lồng của họ chiếu sáng những vách đá với những ký hiệu cổ xưa đã khắc sâu từ lâu. Khi đến gần nơi bức tượng bị giấu, họ nghe thấy tiếng xì xào như có ai đó đang thì thầm trong bóng tối.
Đăng cầm chắc đèn lồng, dẫn đầu vào sâu hơn trong hang động. Cuối cùng, họ đến một căn phòng nhỏ mà Đăng đã phát hiện lần trước. Bức tượng đá nằm ở trung tâm phòng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ lạ dưới ánh trăng chiếu qua khe nứt trên mái hang.
Đăng bước đến gần bức tượng, tay run run khi cảm nhận được năng lượng kỳ bí tỏa ra từ nó. Anh đọc kỹ lại những gì được ghi trong cuốn sách cổ: cách duy nhất để phá hủy sức mạnh của bức tượng là phải đập nát nó và đốt thảo dược đã được dùng để triệu hồi linh hồn.
“Lấy búa ra,” Đăng ra lệnh, và một người dân làng đưa cho anh một chiếc búa lớn.
Đăng hít một hơi sâu, rồi giáng mạnh chiếc búa xuống bức tượng. Tiếng búa va vào đá vang vọng khắp hang động, nhưng bức tượng không hề sứt mẻ. Anh giáng thêm một nhát nữa, rồi nhát nữa, nhưng bức tượng vẫn không suy chuyển.
Đột nhiên, một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau, khiến mọi người giật mình quay lại. Trong bóng tối ở cửa hang, một bóng người xuất hiện, mờ ảo dưới ánh trăng. Đó là kẻ lạ mặt mà Đăng đã gặp trước đây, hắn vẫn mặc bộ y phục đen, đầu đội mũ trùm che kín mặt.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể phá hủy được bức tượng này sao?” Kẻ lạ mặt nói, giọng nói trầm thấp đầy mỉa mai. “Nó đã được yểm bùa bằng một nghi thức cổ xưa mà ngươi không thể hiểu nổi.”
Đăng siết chặt chiếc búa trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt. “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại làm tất cả những điều này?”
Kẻ lạ mặt bước vào trong hang động, ánh sáng từ đèn lồng của Đăng chiếu lên mặt hắn, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo. “Ta là người đã bị phản bội, bị cướp đi tất cả những gì ta yêu quý. Và ta đã thề rằng sẽ trả thù. Ngôi làng này… là nơi đầu tiên ta chọn để bắt đầu.”
“Trả thù? Ngươi đã giết bao nhiêu người vô tội để thỏa mãn cơn giận của mình?” Đăng hét lên, giọng đầy phẫn nộ.
“Vô tội?” Kẻ lạ mặt cười khẩy. “Không ai vô tội. Tất cả đều phải trả giá. Và khi nghi thức này hoàn tất, bóng ma sẽ mãi mãi ám ảnh ngôi làng này, như một lời nguyền không bao giờ tan biến.”
Đăng biết rằng mình không thể chờ đợi lâu hơn. Anh ra hiệu cho những người dân làng tiến lên, tấn công kẻ lạ mặt. Nhưng trước khi họ kịp làm gì, kẻ lạ mặt đã rút ra một lá bùa từ trong áo, ném xuống đất. Ngay lập tức, một luồng khói đen bốc lên, bao phủ cả hang động.
Trong làn khói mù mịt, Đăng nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người dân làng, rồi mọi thứ trở nên hỗn loạn. Đăng cảm thấy mình bị kéo về phía sau, nhưng khi quay lại, không thấy ai. Chỉ có tiếng cười ma quái của kẻ lạ mặt vang vọng trong bóng tối.
“Chúng ta phải ra khỏi đây!” Đăng hét lên, cố gắng tìm lối ra giữa làn khói đen đặc. Anh túm lấy một người dân làng, rồi kéo họ ra ngoài hang động. Những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Khi họ thoát ra khỏi hang động, luồng khói đen dần tan biến, để lại một cảnh tượng kinh hoàng. Một trong những người dân làng đã biến mất, chỉ còn lại dấu chân dẫn vào sâu trong rừng.
Kẻ lạ mặt đã thoát, và Đăng biết rằng giờ đây, hắn đang nắm giữ quyền lực của bóng ma. Nhưng anh không từ bỏ hy vọng. Đêm trăng tròn vẫn chưa kết thúc, và Đăng biết rằng mình còn một cơ hội cuối cùng để ngăn chặn nghi thức và cứu ngôi làng khỏi lời nguyền vĩnh cửu.
“Chúng ta phải trở lại làng ngay,” Đăng nói, giọng cương quyết. “Còn một điều cuối cùng ta cần làm để ngăn chặn hắn.”
Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, trở về làng với một kế hoạch mới. Đăng biết rằng trận chiến cuối cùng với kẻ lạ mặt sẽ quyết định tất cả, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ để bảo vệ những người vô tội khỏi lời nguyền của bóng ma trên đỉnh Thiên Sơn.