Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 8
Chương 8: Cuộc đối đầu trên đỉnh núi
Ánh trăng tròn vẫn tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, chiếu xuống những dãy núi và rừng cây xung quanh ngôi làng. Đêm nay, không khí dường như nặng nề hơn, như thể cả thiên nhiên cũng cảm nhận được sự căng thẳng đang gia tăng. Đăng và những người dân làng vừa trở về từ đỉnh núi, nhưng họ biết rằng trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước.
Trong khi mọi người tập hợp tại trung tâm làng để nghe kế hoạch của Đăng, Thiện và Lâm đứng gần đó, lo lắng nhìn về phía ngọn núi mà họ vừa rời khỏi. Thiện nắm chặt tay Lâm, cố gắng che giấu sự sợ hãi trong lòng.
Đăng đứng giữa đám đông, ánh mắt sắc bén nhưng tràn đầy quyết tâm. Anh biết rằng thời gian không còn nhiều, và đây có thể là cơ hội cuối cùng để chấm dứt mọi thứ.
“Chúng ta đã gặp phải một kẻ thù mạnh mẽ, kẻ không ngần ngại sử dụng bóng ma và những nghi thức cổ xưa để gieo rắc nỗi kinh hoàng,” Đăng nói, giọng nói vang lên mạnh mẽ trong đêm tối. “Nhưng chúng ta không thể để hắn thành công. Đêm nay, chúng ta phải trở lại đỉnh núi, đối mặt với hắn, và ngăn chặn nghi thức này trước khi nó hoàn tất.”
Một người đàn ông trong làng lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng: “Nhưng làm sao chúng ta có thể chống lại hắn? Hắn có sức mạnh mà chúng ta không thể hiểu được.”
Đăng gật đầu, hiểu rõ nỗi lo sợ của họ. “Đúng, hắn mạnh, nhưng hắn không phải là không thể bị đánh bại. Hắn dựa vào bóng ma để gieo rắc nỗi sợ hãi, nhưng đó cũng là điểm yếu của hắn. Nếu chúng ta phá hủy bức tượng và đốt loại thảo dược mà hắn dùng trong nghi thức, chúng ta có thể giải thoát linh hồn của bóng ma và chấm dứt lời nguyền.”
Anh quay sang nhìn Lâm và Thiện, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. “Lâm, ông đã sống trên ngọn núi này suốt nhiều năm. Ông có biết nơi nào trên đỉnh núi có thể tìm thấy loại thảo dược hiếm mà chúng ta cần không?”
Lâm trầm ngâm suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra. “Có một loài cỏ đặc biệt mọc trên đỉnh núi, gần một hồ nước nhỏ. Tôi từng thấy nó phát sáng trong đêm, rất kỳ lạ. Có lẽ đó chính là loại thảo dược mà ngài cần.”
Đăng gật đầu, cảm thấy một tia hy vọng lóe lên. “Tốt lắm. Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ đi tìm loại thảo dược đó, trong khi nhóm còn lại sẽ tìm cách phá hủy bức tượng. Chúng ta phải làm nhanh, trước khi nghi thức hoàn tất.”
Cả nhóm đồng ý với kế hoạch của Đăng. Mọi người đều hiểu rằng nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Nếu không hành động ngay, ngôi làng của họ sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi bóng ma.
Chỉ vài giờ sau, Đăng cùng một nhóm nhỏ dẫn đầu bởi Lâm và Thiện bắt đầu hành trình lên đỉnh núi lần nữa. Lần này, họ không đi một mình mà mang theo vũ khí, đèn lồng, và cả sự quyết tâm sắt đá. Họ đi trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây và tiếng bước chân vang lên trong đêm tối.
Khi đến gần đỉnh núi, nhóm của Đăng tách ra để tìm kiếm thảo dược, trong khi nhóm còn lại tiếp tục tiến đến hang động nơi bức tượng được giấu. Đăng biết rằng thời gian không còn nhiều, nên họ phải hành động nhanh chóng.
Lâm dẫn Đăng và Thiện đi qua những con đường mòn nhỏ, cuối cùng họ đến một khu vực đầy đá sỏi, nơi có một hồ nước nhỏ tĩnh lặng nằm giữa những tảng đá lớn. Dưới ánh trăng, mặt hồ phản chiếu ánh sáng bạc, tạo ra một cảnh tượng huyền ảo.
Thiện chợt chỉ về phía một bụi cỏ mọc gần mép hồ. “Chú Đăng, nhìn kìa! Đó có phải là thảo dược mà chúng ta cần không?”
Đăng nhìn theo hướng chỉ của Thiện, và quả thật, anh thấy một loại cỏ phát sáng nhẹ nhàng trong bóng tối. Anh cúi xuống, nhổ một ít cỏ và cảm nhận được mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Đây chắc chắn là loại thảo dược mà cuốn sách đã đề cập.
“Chúng ta có đủ rồi,” Đăng nói, giọng trầm ấm. “Giờ chúng ta phải nhanh chóng trở lại hang động.”
Nhưng khi họ quay lại, Đăng đột ngột dừng lại. Anh nghe thấy một tiếng động lạ, như tiếng bước chân ai đó đang tiến đến gần. Đăng ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi nhìn quanh tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động.
Từ phía rừng cây, kẻ lạ mặt bất ngờ xuất hiện, lần này hắn không còn che mặt. Đăng nhận ra đôi mắt lạnh lùng và gương mặt sắc sảo của hắn, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt đầy hiểm ác.
“Ngươi nghĩ rằng có thể ngăn ta sao?” Kẻ lạ mặt cười nhạt, giọng nói tràn đầy sự khinh thường. “Đêm nay, nghi thức sẽ hoàn tất, và không ai trong các ngươi có thể cản trở ta.”
Đăng biết rằng mình không thể đàm phán với kẻ này. Anh rút thanh kiếm ngắn mà mình mang theo, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ không để ngươi thực hiện được kế hoạch của mình. Ta sẽ bảo vệ ngôi làng này khỏi sự trả thù mù quáng của ngươi.”
Kẻ lạ mặt nhếch mép cười, rút ra một thanh kiếm dài từ dưới áo choàng. “Vậy hãy thử xem, ta sẽ cho ngươi thấy sự tuyệt vọng khi đối đầu với bóng ma thực sự.”
Không nói thêm lời nào, cả hai lao vào nhau, kiếm va chạm trong ánh trăng sáng. Đăng nhanh chóng nhận ra rằng kẻ lạ mặt không chỉ là một người thường. Hắn chiến đấu với sự khéo léo và tàn nhẫn, mỗi nhát kiếm đều mang đến sức mạnh của sự thù hận.
Trận đấu diễn ra căng thẳng, âm thanh của kim loại va chạm vang vọng trong đêm. Đăng biết rằng mình cần phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này để kịp thời ngăn chặn nghi thức. Anh nhìn thấy nhóm của mình đã bắt đầu chuẩn bị đốt thảo dược, nhưng kẻ lạ mặt nhận ra điều đó và tấn công với sự quyết liệt hơn.
Thiện và Lâm đứng bên cạnh, lo lắng theo dõi trận chiến. Thiện muốn lao vào giúp đỡ, nhưng cậu bé biết rằng mình không thể làm gì hơn ngoài việc tin tưởng vào Đăng.
Cuối cùng, với một đòn quyết định, Đăng đã đánh bật thanh kiếm của kẻ lạ mặt ra khỏi tay hắn. Hắn loạng choạng lùi lại, ánh mắt đầy thù hận và sợ hãi khi nhận ra mình sắp thua cuộc.
“Ngươi không thể ngăn ta!” Hắn hét lên, giọng đầy điên cuồng. “Bóng ma này là của ta! Nó sẽ không bao giờ siêu thoát nếu ta không muốn!”
Nhưng Đăng không để hắn nói thêm. Anh nhanh chóng lao đến, đâm thanh kiếm vào ngực kẻ lạ mặt. Hắn trừng mắt nhìn Đăng, như không tin rằng mình đã thua. Một tiếng thở hắt ra, kẻ lạ mặt ngã xuống đất, đôi mắt mở to vô hồn.
Đăng thở dốc, nhưng không để mình mất tập trung. Anh quay lại nhóm của mình, ra lệnh: “Đốt thảo dược ngay!”
Lâm và những người dân làng nhanh chóng làm theo. Khi thảo dược bị đốt cháy, một mùi thơm nồng lan tỏa khắp hang động. Ánh sáng từ lửa chiếu sáng bức tượng, và dường như có một tiếng rên rỉ vang lên từ bên trong tượng đá.
Bức tượng bắt đầu nứt vỡ, những vết nứt nhỏ dần lan rộng. Đột nhiên, một luồng khói trắng bốc lên từ bức tượng, cuộn quanh trước khi tan biến vào không trung. Đăng cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vô hình đã được giải thoát.
Bức tượng cuối cùng cũng vỡ tan, rơi thành từng mảnh trên mặt đất. Linh hồn của bóng ma đã được giải thoát, và với nó, lời nguyền trên ngôi làng cũng tan biến.
Khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng, Đăng và những người dân làng mệt mỏi nhưng hân hoan trở về từ đỉnh núi. Họ biết rằng ngôi làng của mình cuối cùng đã được cứu. Thiện nắm lấy tay Đăng, ánh mắt tràn đầy biết ơn.
“Chú Đăng, chúng ta đã làm được rồi,” cậu bé nói, giọng nói rung lên vì xúc động.
Đăng mỉm cười, đặt tay lên vai cậu bé. “Đúng vậy, chúng ta đã làm được. Nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta đã học được rằng sức mạnh thực sự không đến từ nỗi sợ hãi, mà từ sự đoàn kết và lòng dũng cảm.”
Lâm đứng bên cạnh, gật đầu đồng tình. “Ngài Đăng, ngôi làng này mãi mãi biết ơn ngài. Ngài đã cứu chúng tôi khỏi bóng ma, và cho chúng tôi hy vọng mới.”
Đăng chỉ khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía ngọn núi Thiên Sơn. Một cuộc hành trình gian nan đã kết thúc, nhưng anh biết rằng sẽ còn nhiều nhiệm vụ khác đang chờ đợi mình. Và dù đi đến đâu, anh sẽ luôn mang theo lòng quyết tâm và niềm tin vào công lý.
Ngôi làng đã được cứu, và đỉnh núi Thiên Sơn giờ đây chỉ còn là một nơi bình yên, không còn bị ám ảnh bởi bóng ma. Nhưng câu chuyện về đêm trăng tròn và cuộc đối đầu trên đỉnh núi sẽ mãi mãi được kể lại, như một minh chứng cho sức mạnh của con người trước những thử thách lớn lao.