Bóng Ma Trên Đỉnh Núi - Chương 9
Chương 9: Minh oan cho người bị buộc tội
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những hàng cây rậm rạp, mang theo hơi ấm và hy vọng mới đến cho ngôi làng dưới chân núi Thiên Sơn. Sau cuộc chiến đêm qua, ngôi làng đã trở nên yên bình hơn, nhưng vẫn còn nhiều việc cần làm để khôi phục lại trật tự và công lý.
Đăng thức dậy sớm, nhìn ngắm khung cảnh yên bình từ cửa sổ căn nhà nhỏ của Lâm. Ánh sáng buổi sáng làm nổi bật vẻ đẹp của ngọn núi Thiên Sơn, nhưng trong tâm trí anh, những gì đã xảy ra đêm qua vẫn còn in đậm. Anh biết rằng nhiệm vụ của mình vẫn chưa kết thúc.
Người dân trong làng, sau khi nghe tin về cái chết của kẻ lạ mặt và việc phá hủy bức tượng, đã bắt đầu tập trung lại ở trung tâm làng. Họ cần một lời giải thích, một lời trấn an rằng bóng ma đã thực sự biến mất và những cái chết bí ẩn sẽ không bao giờ tái diễn.
Đăng bước ra khỏi nhà, thấy Lâm và Thiện đã đứng chờ anh. Lâm có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng lên sự biết ơn và hy vọng. Thiện, mặc dù còn nhỏ, nhưng sau những gì đã trải qua, cậu bé đã trưởng thành hơn nhiều.
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta đối diện với dân làng và giải thích mọi chuyện,” Đăng nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
Lâm gật đầu. “Đúng vậy, ngài Đăng. Chúng ta phải minh oan cho những người vô tội và đưa mọi thứ trở về đúng chỗ của nó.”
Khi Đăng, Lâm, và Thiện đến trung tâm làng, người dân đã tụ tập đông đủ. Ai nấy đều im lặng chờ đợi, ánh mắt hướng về Đăng như chờ đợi một lời giải thích.
Đăng bước lên trước, giọng nói rõ ràng vang lên trong không gian yên tĩnh. “Tôi biết mọi người đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian qua. Những cái chết bí ẩn, bóng ma trên đỉnh núi, và nỗi sợ hãi đã bao trùm lên ngôi làng này. Nhưng hôm nay, tôi đến đây để nói với mọi người rằng, bóng ma đó đã không còn.”
Một tiếng xì xào vang lên trong đám đông, mọi người bắt đầu thì thầm với nhau. Đăng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Đêm qua, chúng tôi đã đối mặt với kẻ lạ mặt, kẻ đã đứng sau tất cả những chuyện này. Hắn đã lợi dụng nỗi sợ hãi của mọi người, sử dụng những nghi thức cổ xưa để triệu hồi bóng ma, gây ra cái chết của những người vô tội. Nhưng giờ đây, hắn đã bị đánh bại, và bức tượng mà hắn dùng để điều khiển bóng ma đã bị phá hủy.”
Một người phụ nữ lớn tuổi trong đám đông lên tiếng, giọng run rẩy. “Vậy… bóng ma đó thực sự đã biến mất? Chúng tôi sẽ không còn bị ám ảnh nữa chứ?”
Đăng gật đầu, ánh mắt kiên định. “Phải, bóng ma đã được giải thoát, và linh hồn của nó đã được yên nghỉ. Từ nay trở đi, ngôi làng của chúng ta sẽ không còn bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra trên đỉnh núi Thiên Sơn nữa.”
Mọi người trong làng thở phào nhẹ nhõm, một số người bắt đầu khóc vì quá xúc động. Những nỗi sợ hãi mà họ đã gánh chịu trong thời gian qua cuối cùng cũng đã được giải tỏa.
Tuy nhiên, vẫn còn một việc quan trọng mà Đăng phải làm. Anh bước lên phía trước, hướng ánh mắt về phía Lâm.
“Ông Lâm, ông đã bị buộc tội một cách bất công trong tất cả những chuyện này. Những cái chết không phải do ông gây ra, và sự việc này chỉ là kết quả của âm mưu độc ác của kẻ lạ mặt. Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, tôi muốn minh oan cho ông.”
Lâm nhìn Đăng, mắt ông rưng rưng nước. “Ngài Đăng… tôi không biết phải nói gì…”
Đăng đặt tay lên vai Lâm, giọng nói đầy sự chân thành. “Ông là một người nông dân trung thực, một người đã sống và làm việc vì ngôi làng này. Tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng ông vô tội. Từ nay, ông sẽ không còn bị đổ lỗi cho những chuyện mà ông không gây ra nữa.”
Người dân làng bắt đầu vỗ tay, một sự cổ vũ từ đáy lòng dành cho Lâm. Họ bắt đầu tiến lại gần ông, nói những lời xin lỗi và cảm ơn, thể hiện sự ăn năn vì đã nghi ngờ và xa lánh ông.
Lâm không thể cầm được nước mắt, ông cúi đầu cảm ơn mọi người. Thiện đứng bên cạnh, nắm lấy tay Lâm, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
“Ông Lâm, ngài Đăng đã cứu chúng ta. Từ nay, chúng ta có thể sống mà không sợ hãi nữa,” Thiện nói, giọng đầy cảm xúc.
Đăng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy một sự hài lòng trong lòng. Mặc dù cuộc hành trình này đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng kết quả cuối cùng đã xứng đáng. Anh biết rằng công lý đã được thực thi, và ngôi làng sẽ bước vào một kỷ nguyên mới, không còn bị bóng ma ám ảnh.
Sau buổi lễ minh oan, Đăng quyết định rời khỏi ngôi làng. Anh biết rằng công việc của mình ở đây đã hoàn thành, và còn nhiều nơi khác cần đến sự giúp đỡ của anh. Khi Đăng chuẩn bị lên đường, Lâm, Thiện, và những người dân làng đã đến tiễn anh.
“Ngài Đăng, ngài là người anh hùng của ngôi làng này,” Lâm nói, giọng đầy sự biết ơn. “Chúng tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho đủ.”
Đăng mỉm cười, ánh mắt hiền hòa. “Tôi chỉ làm những gì mình cần làm. Hãy chăm sóc nhau và sống hạnh phúc. Ngôi làng này xứng đáng với sự bình yên.”
Thiện bước tới, trao cho Đăng một chiếc vòng cổ bằng gỗ, một món quà nhỏ nhưng chứa đựng tình cảm của cậu bé. “Chú Đăng, đây là món quà của cháu. Cháu mong rằng chú sẽ mang theo nó để nhớ về ngôi làng này.”
Đăng nhận lấy chiếc vòng, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. “Cảm ơn cháu, Thiện. Chú sẽ luôn nhớ về nơi này, và về tất cả những người mà chú đã gặp.”
Với những lời chia tay ấm áp, Đăng lên đường, bước đi trên con đường dẫn ra khỏi ngôi làng. Ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo niềm hy vọng và những khởi đầu mới. Ngôi làng dưới chân núi Thiên Sơn sẽ mãi mãi ghi nhớ những gì đã xảy ra, và câu chuyện về thám tử Đăng, người đã chiến đấu chống lại bóng ma và mang lại công lý, sẽ còn được kể lại qua nhiều thế hệ.
Đăng bước tiếp trên con đường của mình, lòng tràn đầy quyết tâm và niềm tin vào công lý. Và dù cho tương lai có đưa anh đến đâu, anh biết rằng nhiệm vụ của mình luôn là bảo vệ những người yếu thế và đưa sự thật ra ánh sáng, bất kể thử thách có lớn lao đến đâu.