Bóng ma trong lâu đài - Chương 2
Chương 2: Lâu Đài Ma Quái
Tiểu Bảo đứng đối diện với Đường Minh, cảm giác lạnh lẽo bao trùm. “Ông không thể dọa tôi bằng những câu nói này,” cô nói, giọng kiên quyết. “Tôi biết rằng lâu đài này có điều gì đó không ổn.”
Đường Minh mỉm cười, nhưng nụ cười đó không mang lại sự ấm áp. “Sự thật thường ẩn giấu trong bóng tối, Tiểu Bảo. Có lẽ tốt hơn là bạn nên quay về thế giới của mình.”
Tiểu Bảo không chịu lùi bước. “Tôi không thể làm vậy. Có những linh hồn không thể yên nghỉ, và tôi sẽ tìm ra lý do.”
Lâm đứng bên cạnh, lo lắng. “Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi. Ông ấy không phải là người có thể dễ dàng đối phó.”
Đường Minh cười khẩy. “Hãy cẩn thận, cậu hầu. Mọi người trong lâu đài này đều có thể trở thành nạn nhân. Đặc biệt là những người dám xía vào chuyện của tôi.”
Tiểu Bảo quyết định không để lời đe dọa của Đường Minh làm mình sợ hãi. “Tôi sẽ không bị dọa. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu những bí mật của lâu đài này.”
Sau cuộc gặp gỡ, Tiểu Bảo và Lâm rời khỏi phòng. “Chúng ta cần một kế hoạch,” Tiểu Bảo nói. “Phải có cách để thu thập chứng cứ mà không bị Đường Minh phát hiện.”
“Có một số khu vực trong lâu đài mà ông ấy không hay lui tới,” Lâm đáp. “Có thể chúng ta nên thử tìm kiếm ở đó.”
“Điều đó nghe hợp lý,” Tiểu Bảo đồng ý. “Hãy tìm một cách để vào phòng lưu trữ. Tôi nghĩ rằng ở đó sẽ có thông tin về những vụ án trước đây.”
Họ tiếp tục đi qua các hành lang hẹp, ánh nến lập lòe. Tiếng gió rít qua các khe hở tạo ra âm thanh kỳ quái. Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp, nhưng cô không cho phép nỗi sợ làm chùn bước.
“Căn phòng đó nằm ở phía đông, gần khu vườn bỏ hoang,” Lâm chỉ dẫn. “Tôi đã thấy một cánh cửa nhỏ mà không ai dám mở.”
“Hãy dẫn tôi đến đó,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt quyết tâm.
Khi đến nơi, họ thấy cánh cửa cổ kính, bị rỉ sét và khóa chặt. Tiểu Bảo lấy ra chiếc móc mà cô vẫn giữ bên mình và bắt đầu mở khóa. “Chắc chắn bên trong có thông tin về những cái chết ở đây,” cô nói.
Cánh cửa bật mở với tiếng kêu cọt kẹt, và bên trong là một không gian tối tăm đầy bụi bặm. Những cuốn sách cổ, giấy tờ, và các tài liệu được chất đống khắp nơi. “Đúng là một kho tàng thông tin,” Tiểu Bảo thốt lên.
Họ lần tìm các tài liệu, và Tiểu Bảo tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, trang bị ố vàng. Mỗi trang ghi chép lại tên những người đã mất tích trong những năm qua, kèm theo một số chi tiết đáng sợ về hoàn cảnh. “Đây là những tên tuổi của những người đã biến mất!” cô nói, hồi hộp.
“Chúng ta cần phải mang nó về,” Lâm nói, lo lắng nhìn xung quanh. “Nếu bị Đường Minh phát hiện…”
“Đừng lo, tôi sẽ giữ nó an toàn,” Tiểu Bảo nói, giọng tự tin. Nhưng ngay khi họ định rời khỏi căn phòng, một tiếng động mạnh vang lên.
“Hãy chạy!” Lâm hô lên.
Họ lao ra khỏi phòng, nhưng tiếng bước chân lấn át tiếng thở hổn hển của họ. Tiểu Bảo cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm, nhưng cô không thể để mình hoảng loạn. “Chúng ta phải tìm một nơi trốn!” cô gào lên.
Họ chạy qua các hành lang, và Lâm chỉ vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh. “Vào đó!”
Họ chui vào căn phòng và đóng cửa lại, thở hổn hển. “Có lẽ chúng ta tạm an toàn ở đây,” Lâm thì thào.
Tiểu Bảo lắng nghe. Bên ngoài, tiếng bước chân dừng lại, nhưng không ai biết Đường Minh có đang tìm họ hay không. “Cậu có nghĩ ông ta biết chúng ta đang ở đây không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có thể,” Lâm đáp. “Ông ấy rất thông minh.”
Tiểu Bảo nhìn xung quanh căn phòng. Nó tối tăm, nhưng ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ cho phép cô thấy vài đồ vật lạ lùng. Một bức tranh lớn treo trên tường mô tả cảnh một buổi tiệc, nhưng những gương mặt trong tranh lại có biểu cảm kỳ quái, như thể họ đang cố gắng cầu cứu.
“Nhìn kìa,” Tiểu Bảo chỉ vào bức tranh. “Có thể có điều gì đó về nó mà chúng ta chưa hiểu.”
“Có thể,” Lâm đồng ý. “Nhưng trước tiên, chúng ta phải thoát khỏi đây.”
Họ quyết định chờ cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất. Tiểu Bảo không thể ngừng suy nghĩ về những cái tên trong cuốn sổ. “Tôi cảm thấy rằng có một mối liên hệ giữa những cái chết này và Đường Minh,” cô nói. “Chắc chắn ông ta phải biết gì đó.”
Cuối cùng, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Tiểu Bảo và Lâm quyết định ra ngoài. “Chúng ta cần trở về phòng của mình, lên kế hoạch cho bước tiếp theo,” Tiểu Bảo nói.
Họ đi một cách cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động. Nhưng khi họ gần đến cánh cửa chính, một giọng nói vang lên. “Đã tìm thấy các người rồi.”
Tiểu Bảo quay lại, nhận ra đó là Đường Minh, đứng đó với ánh mắt đầy vẻ thách thức. “Các người thật sự nghĩ rằng có thể lén lút trong lâu đài của tôi mà không bị phát hiện sao?”
“Chúng tôi không làm gì sai,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đó là điều mà nhiều người đã nói trước khi biến mất,” ông ta trả lời, bước từng bước lại gần.
Nỗi sợ hãi bao trùm, nhưng Tiểu Bảo không thể để mình bị khuất phục. “Tôi sẽ tìm ra sự thật,” cô tuyên bố.
Đường Minh dừng lại, ánh mắt lóe lên sự thú vị. “Sự thật? Cẩn thận với những gì bạn tìm kiếm, Tiểu Bảo. Có thể bạn sẽ không thích những gì mình khám phá ra.”
Cô cảm nhận được một sự đe dọa từ lời nói của ông ta, nhưng cô biết rằng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu. Sự thật về lâu đài ma quái này sẽ được phơi bày, và Tiểu Bảo sẽ không từ bỏ cho đến khi công lý được thực thi.