Bóng ma trong lâu đài - Chương 3
Chương 3: Nhân Chứng Bất Ngờ
Tiểu Bảo đứng đối diện với Đường Minh, cảm giác như bị dồn vào chân tường. Mặc dù nỗi sợ hãi đang gặm nhấm tâm trí, cô quyết tâm giữ vững thái độ. “Tôi sẽ không rời khỏi đây cho đến khi tìm ra sự thật,” cô khẳng định, giọng đầy tự tin.
Đường Minh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ẩn chứa sự tò mò. “Bạn thực sự nghĩ mình có thể đối đầu với tôi? Rất ít người dám làm điều đó.”
“Và rất ít người sống sót để kể lại,” Tiểu Bảo trả lời, cố gắng lờ đi cảm giác hồi hộp đang dâng trào. “Chúng ta có thể nói chuyện, hoặc bạn có thể tiếp tục che giấu tội ác của mình.”
Ông ta bật cười, âm thanh vang vọng trong hành lang trống rỗng. “Rất tốt, Tiểu Bảo. Tôi thích sự gan dạ của bạn. Nhưng bạn nên biết rằng tôi không ngại làm bất cứ điều gì để bảo vệ những bí mật này.”
“Bí mật? Hẳn ông phải biết rằng sự thật cuối cùng cũng sẽ được phơi bày,” cô đáp, lòng tràn đầy quyết tâm.
Sau cuộc đối đầu căng thẳng, Tiểu Bảo và Lâm nhanh chóng rời khỏi lâu đài, lòng đầy hoang mang. Họ quyết định tìm kiếm một nhân chứng có thể giúp họ. “Có một người hầu cũ sống gần đây. Ông ấy từng làm việc cho lâu đài và có thể biết một số chuyện,” Lâm nói.
Họ đi bộ trong không khí se lạnh, ánh trăng chiếu sáng con đường. “Nếu ông ta biết gì đó, chúng ta phải thuyết phục ông ấy nói ra,” Tiểu Bảo nói, nhìn về phía trước với ánh mắt kiên định.
Khi đến nhà của người hầu, họ gõ cửa và một người đàn ông lớn tuổi mở cửa. Ông có vẻ mệt mỏi và hoài niệm, nhưng ánh mắt ông chứa đầy nỗi buồn.
“Xin chào, chúng tôi là Tiểu Bảo và Lâm. Chúng tôi cần giúp đỡ,” Tiểu Bảo nói, giọng thành thật.
“Cứ vào đi,” ông ta mời, ánh mắt nghi hoặc. “Nhưng tôi không biết có gì để giúp các người.”
Trong nhà, họ ngồi quanh bàn trà. Tiểu Bảo cẩn thận mở đầu câu chuyện. “Chúng tôi đang điều tra những cái chết kỳ lạ tại lâu đài Đường Minh. Ông có biết gì về chúng không?”
Người hầu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Rất nhiều điều đã xảy ra trong lâu đài đó, nhưng không ai dám nói ra. Những ai dám nói đều biến mất.”
“Nhưng ông từng làm việc ở đó, chắc hẳn ông đã thấy điều gì đó,” Lâm khẩn cầu.
Người hầu thở dài, ánh mắt xa xăm. “Có một lần, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp, thường đến lâu đài. Cô ấy có mối quan hệ với Đường Minh, nhưng rồi một ngày cô ấy biến mất. Không ai biết cô ấy đi đâu.”
Tiểu Bảo nghe chăm chú. “Tên cô ấy là gì? Có ai biết thêm thông tin về mối quan hệ của họ không?”
“Cô ấy tên là Thủy. Một người đẹp, nhưng cũng rất bí ẩn. Tôi không rõ chi tiết, nhưng nhiều người đồn rằng cô ấy đã bị Đường Minh giết,” ông nói, giọng yếu ớt.
Tiểu Bảo cảm thấy tim mình thắt lại. “Chúng tôi cần phải tìm hiểu thêm về cô ấy. Có ai biết thêm về gia đình của cô ấy không?”
“Có một người bạn cũ của cô ấy sống gần đây. Ông ta là một nghệ sĩ và có thể biết nhiều hơn,” người hầu nói.
“Cảm ơn ông rất nhiều,” Tiểu Bảo nói. “Chúng tôi sẽ đến tìm ông ta ngay.”
Sau khi rời khỏi nhà người hầu, Tiểu Bảo và Lâm quyết định tìm đến nhà của người bạn cũ của Thủy. Họ đi dọc theo con đường nhỏ, tâm trí đầy những câu hỏi. “Nếu Thủy thực sự là nạn nhân, vậy tại sao không ai dám nói ra?” Tiểu Bảo thắc mắc.
“Có lẽ mọi người đều sợ hãi,” Lâm đáp. “Đường Minh có thể đã tạo ra những truyền thuyết về ma quái để giữ cho mọi người im lặng.”
Khi họ đến nhà của nghệ sĩ, một người đàn ông trung niên mở cửa. “Xin chào, tôi là Tiểu Bảo và đây là Lâm. Chúng tôi đến tìm hiểu về Thủy,” Tiểu Bảo nói.
“Thủy?” Ông nghệ sĩ trông như bị sốc. “Cô ấy… cô ấy đã mất tích từ lâu rồi.”
“Chúng tôi muốn biết thêm về cô ấy,” Tiểu Bảo nói. “Có điều gì ông nhớ không?”
“Cô ấy rất yêu nghệ thuật, và có một giấc mơ lớn lao. Nhưng cô ấy cũng rất sợ hãi,” ông nghệ sĩ thở dài. “Thủy từng kể cho tôi về Đường Minh. Cô ấy tin rằng ông ta có những bí mật đen tối.”
“Cô ấy đã thấy điều gì?” Tiểu Bảo hỏi, cảm giác hồi hộp.
“Cô ấy từng nói với tôi về một căn phòng bí mật trong lâu đài. Nơi mà cô ấy tin rằng có những bí mật của Đường Minh,” ông nghệ sĩ nói.
“Chúng tôi cần tìm ra căn phòng đó!” Lâm thốt lên.
“Nhưng hãy cẩn thận,” ông nghệ sĩ cảnh báo. “Nếu Đường Minh biết các bạn đang tìm kiếm sự thật, ông ta sẽ không ngần ngại để bảo vệ bí mật của mình.”
“Chúng tôi sẽ không từ bỏ,” Tiểu Bảo khẳng định.
Họ rời khỏi nhà nghệ sĩ, lòng đầy quyết tâm. “Căn phòng bí mật… có thể đó là chìa khóa để giải quyết tất cả,” Tiểu Bảo nói.
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy nó?” Lâm hỏi.
“Chúng ta cần phải trở lại lâu đài và tìm kiếm,” Tiểu Bảo đáp. “Phải có cách để vào đó mà không bị phát hiện.”
“Cùng nhau, chúng ta có thể làm được,” Lâm đồng ý.
Với một mục tiêu rõ ràng trong đầu, Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng chỉ cần tìm ra căn phòng bí mật, sự thật sẽ được phơi bày và Đường Minh không thể che giấu mãi những tội ác của mình. Cô đã quyết tâm không để nỗi sợ hãi cản bước mình.
Họ quay lại lâu đài, lòng tràn đầy quyết tâm, sẵn sàng đối mặt với những bí mật đang chờ đợi.