Bóng ma trong lâu đài - Chương 4
Chương 4: Quý Tộc Quyền Lực
Tiểu Bảo và Lâm đứng trước cánh cổng lớn của lâu đài Đường Minh, lòng dạ rối bời nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. “Đây là nơi mọi chuyện bắt đầu,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt sắc sảo nhìn về phía trước.
“Hãy cẩn thận, Tiểu thư,” Lâm nhắc nhở, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. “Đường Minh có thể đang theo dõi chúng ta.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta không thể chần chừ thêm,” Tiểu Bảo đáp, lòng đầy quả quyết. Họ tiến vào, những tiếng gió thổi qua khiến bầu không khí thêm phần u ám.
Bên trong, mọi thứ dường như vẫn y nguyên, nhưng ánh mắt Tiểu Bảo không còn là sự ngạc nhiên mà là sự quyết tâm. Cô nhớ lại những gì người nghệ sĩ đã nói về căn phòng bí mật. “Chúng ta cần phải tìm ra nó,” cô thì thầm.
Họ bắt đầu lục soát các căn phòng, cố gắng không gây tiếng động. Tiểu Bảo dừng lại trước một cánh cửa lớn, nơi có những bức tranh cổ treo bên trên. “Lâm, giúp tôi xem có gì đặc biệt không,” cô nói, chỉ vào những bức tranh.
Lâm tiến lại gần, ánh mắt chăm chú. “Có gì không ổn ở đây,” anh nói. “Hình như bức tranh này có một cái gì đó ẩn giấu.”
Tiểu Bảo tiến lại gần hơn và nhận thấy một dấu hiệu kỳ lạ trên khung tranh. “Đúng rồi, có một cái nút ở đây!” Cô ấn nhẹ, và bức tranh bật ra, lộ ra một lối đi hẹp.
“Đúng như dự đoán! Đi thôi!” Tiểu Bảo thì thầm, hồi hộp nhưng cũng đầy háo hức. Họ bước vào bên trong, không khí trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Lối đi tối tăm dẫn họ đến một căn phòng nhỏ, không giống như bất kỳ phòng nào trong lâu đài. Những đồ vật cổ, các tấm bản đồ và những bức tranh kỳ lạ nằm ngổn ngang. “Đây có thể là nơi mà Đường Minh giữ những bí mật của mình,” Tiểu Bảo nhận xét.
“Chúng ta cần tìm hiểu xem có gì trong đây,” Lâm nói, mắt chăm chú vào các tài liệu trên bàn.
Tiểu Bảo lướt qua các bức tranh, và một bức vẽ đặc biệt thu hút sự chú ý của cô. “Đây là một bức tranh về Thủy!” Cô thốt lên, lòng đầy cảm xúc. “Có lẽ bức tranh này chứa đựng thông điệp nào đó.”
“Cô ấy đang đứng trong một khu vườn. Có thể đó là nơi chúng ta cần đến,” Lâm đề xuất.
“Chắc chắn rồi. Chúng ta phải tìm khu vườn đó!” Tiểu Bảo khẳng định, lòng bừng sáng với hy vọng.
Khi họ đang tìm kiếm trong căn phòng, tiếng bước chân lại vang lên từ ngoài. “Nhanh lên! Chúng ta phải ra ngoài trước khi bị phát hiện!” Tiểu Bảo hốt hoảng nói.
Họ nhanh chóng thu dọn tài liệu và quay lại lối đi bí mật, tim đập thình thịch. Khi ra ngoài, Tiểu Bảo cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Dường như Đường Minh đã biết về sự hiện diện của họ.
“Chúng ta cần đến khu vườn ngay lập tức,” Tiểu Bảo nói, vừa chạy vừa nhìn quanh.
Họ lao ra khỏi lâu đài, qua các hành lang hẹp và cuối cùng đến được một cánh cửa lớn dẫn ra khu vườn. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh lạ lùng giữa không khí u ám của lâu đài.
Khu vườn đẹp nhưng hoang tàn, cây cỏ mọc um tùm. “Đây chính là nơi trong bức tranh,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy hy vọng. “Chúng ta hãy tìm kiếm.”
Khi họ đi dạo giữa các bụi cây, Tiểu Bảo chợt thấy một bức tượng nhỏ bị che phủ bởi dây leo. “Nhìn kìa, Lâm!” cô chỉ tay. “Có điều gì đó ở đây.”
Họ tiến lại gần, và Tiểu Bảo nhẹ nhàng gạt những dây leo ra. Dưới ánh sáng, một chiếc khóa lộ ra. “Có vẻ như có một cánh cửa ẩn giấu,” cô nói, hồi hộp.
“Chúng ta cần tìm cách mở nó,” Lâm nói, ánh mắt tràn đầy sự hi vọng. “Có lẽ cái gì đó trong căn phòng bí mật có thể giúp được.”
Tiểu Bảo lục lại trong túi xách, và cô tìm thấy chiếc móc mà cô đã dùng để mở cánh cửa ở lâu đài. “Có lẽ chúng ta có thể dùng nó.”
Cô đặt móc vào ổ khóa và xoay nhẹ. Cánh cửa bật mở với tiếng kêu cọt kẹt, lộ ra một không gian tối tăm bên trong. Tiểu Bảo và Lâm đứng bên ngoài, lòng hồi hộp và lo lắng.
“Hãy cẩn thận,” Tiểu Bảo nói, lòng quyết tâm không ngừng gia tăng. Họ bước vào, và ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến trên tường chiếu sáng không gian.
Bên trong, họ thấy nhiều cuốn sách cổ và một cái bàn lớn với những tài liệu cũ kỹ. “Đây có thể là nơi Đường Minh ghi chép lại tất cả những bí mật của mình,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt ánh lên hy vọng.
“Hãy tìm kiếm, và chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó,” Lâm gợi ý.
Họ bắt đầu lục lọi các tài liệu, và Tiểu Bảo chợt thấy một cuốn sổ nhỏ, bìa da đã rách. Khi mở ra, cô thấy những ghi chép về các vụ án, những cái tên đã biến mất, và những chi tiết mờ ám liên quan đến Đường Minh.
“Đây rồi! Có thông tin về Thủy!” Tiểu Bảo kêu lên, ánh mắt lấp lánh. “Cô ấy có thể đã biết về âm mưu của Đường Minh!”
Khi họ đang nghiên cứu, tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài. Tiểu Bảo và Lâm trao nhau ánh mắt hoảng loạn. “Chúng ta không thể bị phát hiện lần nữa,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy lo lắng.
“Hãy giấu lại mọi thứ và tìm cách thoát ra!” Lâm khẩn trương.
Họ nhanh chóng thu dọn tài liệu và tìm cách rời khỏi căn phòng. Tiểu Bảo cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, như thể Đường Minh đang ở ngay sau lưng họ.
Khi họ rời khỏi khu vườn, tiếng bước chân lại vang lên, và Tiểu Bảo nhận ra rằng lần này họ không còn thời gian để trốn. “Chúng ta phải tìm một nơi an toàn!” cô hối hả nói.
Lâm kéo cô vào một bụi cây rậm rạp. “Chúng ta phải chờ cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại,” anh thì thầm.
Cô gật đầu, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc yên lặng đó, cô biết rằng cuộc chiến với Đường Minh vẫn chưa kết thúc, và sự thật cuối cùng sẽ được phơi bày, dù có phải đối mặt với những hiểm nguy nào.