Bóng ma trong lâu đài - Chương 5
Chương 5: Mối Quan Hệ Bí Ẩn
Tiểu Bảo và Lâm ngồi im trong bụi cây, lắng nghe từng tiếng động bên ngoài. Tiếng bước chân của Đường Minh dường như đã xa dần, nhưng cả hai vẫn không dám di chuyển ngay. “Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể,” Tiểu Bảo thì thầm.
“Chúng ta vừa tìm thấy thông tin quan trọng về Thủy,” Lâm nói, vẫn lo lắng nhìn xung quanh. “Cô ấy có thể là chìa khóa để hiểu rõ hơn về Đường Minh.”
“Đúng. Chúng ta cần tìm hiểu về mối quan hệ giữa họ,” Tiểu Bảo khẳng định. “Có điều gì đó không ổn trong cách Đường Minh đối xử với cô ấy. Nếu Thủy thực sự đã bị ông ta giết, thì chắc chắn có nhiều bí mật liên quan đến cái chết của cô ấy.”
“Nhưng làm thế nào để tìm ra sự thật mà không bị ông ta phát hiện?” Lâm hỏi.
“Có lẽ chúng ta cần tìm người bạn cũ của Thủy mà người nghệ sĩ đã nhắc đến,” Tiểu Bảo đáp. “Ông ta có thể biết thêm thông tin về cuộc sống của cô ấy trước khi biến mất.”
“Đúng vậy. Chúng ta hãy tìm đến ông ta ngay khi có cơ hội,” Lâm đồng ý, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm.
Sau một thời gian im lặng, Tiểu Bảo và Lâm quyết định rời khỏi bụi cây. Họ đi chậm rãi, cố gắng tìm đường trở về. “Chúng ta cần phải vào lâu đài một lần nữa để tìm thêm chứng cứ,” Tiểu Bảo nói.
“Nhưng lần này, chúng ta cần phải cẩn thận hơn,” Lâm nhấn mạnh. “Đường Minh có thể đang theo dõi chúng ta.”
“Đúng. Chúng ta phải giả vờ như không có gì xảy ra,” Tiểu Bảo khẳng định. “Hãy để ông ta nghĩ rằng chúng ta đã từ bỏ.”
Khi họ trở lại lâu đài, không khí trong lâu đài dường như càng thêm nặng nề. Tiểu Bảo cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong bụng. Cô và Lâm lặng lẽ di chuyển qua các hành lang, tránh ánh mắt của các người hầu.
“Hãy tìm phòng của Đường Minh,” Tiểu Bảo thì thầm. “Có thể ông ta để lại tài liệu hoặc thông tin quan trọng.”
Họ tiến về phía cánh cửa lớn dẫn vào phòng Đường Minh. Cánh cửa đã khóa chặt, nhưng Tiểu Bảo không từ bỏ. “Cứu tôi với,” cô thầm thì, “Cần một chút may mắn.”
Cô lấy móc ra và cố gắng mở khóa. Một lúc sau, cánh cửa bật mở. Tiểu Bảo và Lâm liếc mắt nhìn nhau, lòng đầy hồi hộp.
Bên trong phòng, ánh sáng từ những ngọn nến yếu ớt chiếu sáng không gian. Tiểu Bảo và Lâm bước vào, cẩn thận không tạo ra tiếng động. Mọi thứ đều sang trọng, nhưng cũng chứa đầy sự bí ẩn.
Tiểu Bảo nhìn xung quanh và ngay lập tức nhận thấy một chiếc bàn lớn với nhiều tài liệu và sách vở. “Đúng là một kho tàng thông tin,” cô thì thầm, bắt đầu tìm kiếm.
Lâm tiến lại gần một tủ sách và khám phá. “Có nhiều tài liệu về các vụ án,” anh nói. “Đây có thể là những gì chúng ta đang tìm kiếm.”
“Chúng ta cần tập trung vào những gì liên quan đến Thủy,” Tiểu Bảo nhắc nhở, lật nhanh các trang tài liệu. Đột nhiên, cô tìm thấy một bức thư có chữ ký của Đường Minh. “Nhìn kìa! Đây là thư gửi cho Thủy.”
Tiểu Bảo đọc nhanh nội dung bức thư, và càng đọc, lòng cô càng nặng trĩu. “Ông ta nói về việc sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng cũng có những lời đe dọa ẩn chứa. Hình như ông ta muốn kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của cô ấy.”
“Cô ấy có thể đã cảm thấy bị kìm hãm,” Lâm nhận xét. “Và có thể đó là lý do khiến cô ấy tìm cách thoát khỏi ông ta.”
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về bức thư này,” Tiểu Bảo nói, cẩn thận gấp lại. “Có thể có điều gì khác trong đây mà chúng ta chưa thấy.”
Khi họ tiếp tục tìm kiếm, tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài. Tiểu Bảo và Lâm nhìn nhau, hoảng sợ. “Nhanh lên, chúng ta cần phải ra ngoài!” Tiểu Bảo thì thầm, lòng đầy lo lắng.
Họ rời khỏi phòng và cố gắng di chuyển về phía lối ra. Nhưng bất ngờ, cánh cửa chính bật mở, và Đường Minh xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.
“Các người đang làm gì ở đây?” ông ta hỏi, giọng nói trầm và đầy đe dọa.
“Chúng tôi… chỉ đi dạo,” Tiểu Bảo lắp bắp, cảm thấy tim mình đập thình thịch.
“Đi dạo? Rất thú vị. Nhưng có vẻ như các người đã đi quá xa rồi,” Đường Minh nói, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lâm nắm chặt tay Tiểu Bảo, ánh mắt đầy lo lắng. “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về lâu đài.”
Đường Minh tiến lại gần, gương mặt không chút biểu cảm. “Tìm hiểu? Các người nghĩ rằng mình có quyền xía vào chuyện của tôi? Tôi không để cho điều đó xảy ra.”
Tiểu Bảo cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm, nhưng cô không muốn lùi bước. “Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật về Thủy,” cô nói, quyết tâm trong ánh mắt.
“Thủy? Cô ta không phải là điều mà các người nên quan tâm,” Đường Minh trả lời, giọng nói chứa đựng sự tức giận.
“Ông đã làm gì với cô ấy?” Lâm lên tiếng, ánh mắt bừng bừng phẫn nộ.
“Cô ấy đã tự chọn con đường của mình,” Đường Minh đáp, ánh mắt lạnh lẽo. “Còn các người, tôi khuyên hãy rời khỏi đây ngay bây giờ trước khi quá muộn.”
Tiểu Bảo biết rằng đây là cơ hội để đấu tranh. “Ông không thể tiếp tục che giấu tội ác của mình. Chúng tôi sẽ tìm ra sự thật.”
“Và nếu các người không rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không ngần ngại để biến các người thành những cái tên tiếp theo trong danh sách biến mất của lâu đài này,” ông ta nói, ánh mắt lóe lên sự đe dọa.
“Hãy nghe tôi nói!” Tiểu Bảo gào lên, “Chúng tôi không sợ ông!”
Đường Minh cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo. “Cứ giữ sự kiêu ngạo đó. Đến lúc rồi, các người sẽ hiểu thế nào là sợ hãi.”
Khi ông ta quay lưng, Tiểu Bảo và Lâm lập tức lao ra ngoài. “Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây!” Lâm nói, chạy nhanh qua các hành lang.
“Chúng ta cần trở lại khu vườn,” Tiểu Bảo đáp, không để nỗi sợ làm mình chùn bước. “Phải có một lối ra.”
Họ chạy hết tốc lực, tim đập mạnh trong lồng ngực. Lần này, không chỉ là một cuộc điều tra; mà là cuộc chiến sinh tồn.
“Đừng dừng lại! Chúng ta không thể để ông ta bắt được!” Tiểu Bảo thúc giục.
Cuối cùng, họ đến được cánh cửa dẫn ra khu vườn, hít một hơi thật sâu rồi lao ra ngoài, lòng đầy quyết tâm. Họ không chỉ tìm kiếm sự thật về Thủy, mà còn phải đối mặt với Đường Minh — kẻ đang âm thầm che giấu những tội ác trong bóng tối.
Và cuộc chiến để đưa sự thật ra ánh sáng chỉ mới bắt đầu.