Bóng ma trong lâu đài - Chương 6
Chương 6: Sự Thật Về Bóng Ma
Tiểu Bảo và Lâm thở hổn hển khi thoát ra khỏi lâu đài, ánh sáng mặt trời như một sự giải thoát sau những phút giây căng thẳng. Họ chạy vào khu vườn, tìm một nơi ẩn náu an toàn để thảo luận về những gì vừa xảy ra.
“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy,” Tiểu Bảo nói, ngồi xuống một chiếc ghế đá cũ kỹ. “Đường Minh quá nguy hiểm. Ông ta sẽ không ngừng lại cho đến khi chúng ta im lặng mãi mãi.”
“Nhưng chúng ta đã tìm thấy những tài liệu quý giá. Có rất nhiều điều cần tìm hiểu về Thủy và những bí mật trong lâu đài,” Lâm đáp, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể bỏ cuộc.”
“Đúng, nhưng chúng ta cần một kế hoạch cẩn thận hơn,” Tiểu Bảo thừa nhận. “Chúng ta phải tìm cách chứng minh Đường Minh có liên quan đến những cái chết.”
Họ quyết định quay lại nhà của người nghệ sĩ để tìm thêm thông tin về Thủy. Con đường dẫn đến đó dài và đầy gian truân, nhưng lòng họ đầy hy vọng. “Có thể ông ấy sẽ có thêm thông tin về mối quan hệ của Thủy với Đường Minh,” Tiểu Bảo nói, tràn đầy quyết tâm.
Khi đến nơi, họ gõ cửa và người nghệ sĩ nhanh chóng mở cửa. “Tiểu Bảo! Lâm! Các bạn trở lại có chuyện gì không?” ông hỏi, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng.
“Chúng tôi cần thêm thông tin về Thủy,” Tiểu Bảo đáp. “Ông có thể giúp chúng tôi không?”
Người nghệ sĩ dẫn họ vào nhà và mời họ ngồi. “Tôi rất lo lắng cho các bạn,” ông nói, giọng nghiêm túc. “Đường Minh rất mạnh mẽ và không dễ để chống lại ông ta.”
“Chúng tôi đã tìm thấy bức thư mà ông gửi cho Thủy,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt đầy kiên quyết. “Ông có biết điều gì khác không? Chúng tôi cần hiểu rõ mối quan hệ của họ.”
Người nghệ sĩ gật đầu, đôi mắt trở nên xa xăm. “Thủy từng rất yêu Đường Minh, nhưng cô ấy cũng rất sợ hãi. Cô ấy thường kể cho tôi nghe về những đêm cô ấy cảm thấy bị áp lực, như thể cuộc sống của cô ấy không còn thuộc về chính mình.”
“Có phải cô ấy đã từng tìm cách thoát khỏi ông ta không?” Lâm hỏi.
“Có, và tôi khuyên cô ấy nên rời xa Đường Minh,” người nghệ sĩ thở dài. “Nhưng cô ấy rất yêu ông ta. Tình yêu đó đã trở thành gông cùm.”
Tiểu Bảo cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. “Nếu Thủy thực sự bị giết vì muốn thoát khỏi ông ta, thì đó là một tội ác không thể tha thứ.”
“Có một điều mà tôi chưa kể cho các bạn,” người nghệ sĩ nói, ánh mắt nghiêm túc. “Tôi đã thấy một lần Thủy chạy ra khỏi lâu đài, mặt cô ấy đầy vẻ hoảng loạn. Nhưng sau đó, cô ấy đã trở lại.”
“Tại sao?” Tiểu Bảo hỏi, cảm thấy nỗi lo lắng đang dâng trào.
“Tôi nghĩ cô ấy đã bị Đường Minh thuyết phục bằng lời hứa hẹn. Ông ta có khả năng lôi cuốn người khác bằng sức mạnh và sự quyến rũ của mình,” ông nói.
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về đêm đó,” Tiểu Bảo khẳng định. “Có thể sẽ có manh mối nào đó.”
Sau khi rời khỏi nhà người nghệ sĩ, Tiểu Bảo và Lâm quyết định quay trở lại lâu đài một lần nữa. “Chúng ta cần tìm kiếm những dấu vết về Thủy, có thể cô ấy đã để lại điều gì đó trong lâu đài,” Tiểu Bảo nói.
“Nhưng lần này chúng ta phải cẩn thận hơn,” Lâm nhắc nhở. “Đường Minh có thể đang theo dõi.”
Khi họ trở lại lâu đài, không khí vẫn nặng nề như trước. Họ nhanh chóng vào trong và lén lút di chuyển qua các hành lang, hướng về phía phòng của Đường Minh.
Lần này, họ quyết định khám phá khu vực gần phòng ngủ của Đường Minh. “Có thể có điều gì đó trong phòng ngủ của ông ta,” Tiểu Bảo nói. Họ đến gần cánh cửa, nhưng lần này không thể sử dụng móc khóa.
“Chúng ta cần một cách khác để vào,” Lâm nói, lo lắng.
“Đợi đã! Có một cửa sổ nhỏ ở phía bên,” Tiểu Bảo chỉ vào một khe hở. “Chúng ta có thể leo vào từ đó.”
Họ nhẹ nhàng leo lên, và Tiểu Bảo chui qua cửa sổ, sau đó giúp Lâm vào. Bên trong, ánh sáng từ các ngọn nến yếu ớt chiếu sáng mọi thứ. Căn phòng rộng lớn, được trang trí xa hoa nhưng lại có vẻ lạnh lẽo.
“Xem nào, tìm kiếm thật kỹ,” Tiểu Bảo thì thầm, bắt đầu lục lọi các ngăn tủ.
Khi họ tìm kiếm, Tiểu Bảo thấy một cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm. “Có thể có điều gì trong đây,” cô nói, mở hộp ra và tìm thấy một bức tranh của Thủy.
“Cô ấy thật xinh đẹp,” Lâm nhận xét, ngắm nhìn bức tranh.
“Nhưng bức tranh này có điều gì đó kỳ lạ,” Tiểu Bảo nói, nhìn kỹ hơn. “Trên nền bức tranh, có một thông điệp viết bằng mực đỏ.”
“Hãy đọc xem nó nói gì,” Lâm khuyến khích.
Tiểu Bảo đọc to: “Nếu có ai đó nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi, hãy tìm kiếm sự thật. Đường Minh không phải là người như mọi người nghĩ.”
“Đây là một lời kêu cứu!” Tiểu Bảo thốt lên, lòng tràn đầy cảm xúc. “Thủy đã cố gắng cảnh báo mọi người.”
“Chúng ta phải mang bức tranh này đi và sử dụng nó như bằng chứng,” Lâm nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Nhưng trước khi họ có thể thu dọn mọi thứ, một tiếng động vang lên từ bên ngoài. Tiếng bước chân của Đường Minh lại gần. “Nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi đây!” Tiểu Bảo nói, giọng hối hả.
Họ nhanh chóng gói gọn bức tranh và tìm cách ra ngoài. Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập mạnh, nỗi sợ hãi dâng trào khi họ chạy về phía cửa sổ.
“Không thể để ông ta phát hiện!” Lâm nhấn mạnh, chạy nhanh theo sau Tiểu Bảo.
Họ leo ra khỏi cửa sổ, và khi đặt chân xuống đất, Tiểu Bảo quay lại nhìn lâu đài. Cô biết rằng mình đã gần chạm tay đến sự thật.
“Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi Đường Minh bị đưa ra ánh sáng,” cô tuyên bố, lòng tràn đầy quyết tâm. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng giờ đây, họ đã có một bằng chứng quan trọng trong tay — một dấu hiệu rõ ràng rằng sự thật về Thủy sẽ được phơi bày.