Bóng ma trong lâu đài - Chương 7
Chương 7: Kế Hoạch Tố Cáo
Khi Tiểu Bảo và Lâm rời khỏi lâu đài, trái tim họ vẫn đập mạnh vì hồi hộp. Bức tranh của Thủy giờ đây đã trở thành bằng chứng quý giá trong tay họ. “Chúng ta cần lên kế hoạch để công bố mọi thứ,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Nhưng chúng ta cần có đủ chứng cứ để khiến mọi người tin tưởng,” Lâm nhấn mạnh. “Đường Minh có quyền lực lớn và sẽ không dễ dàng bị lật đổ.”
“Đúng. Nhưng nếu chúng ta có thể tìm thêm nhân chứng hoặc tài liệu hỗ trợ, chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp với những người có quyền lực trong hoàng tộc,” Tiểu Bảo đáp.
Hai người quyết định tìm đến một người bạn cũ của Tiểu Bảo, một nhà báo có tiếng tên là Hạ Minh. Anh là người luôn tìm kiếm sự thật và có khả năng giúp họ đưa câu chuyện ra ánh sáng. Họ đến nhà Hạ Minh và gõ cửa.
“Hạ Minh! Là tôi, Tiểu Bảo đây!” cô gọi.
Cửa mở ra và Hạ Minh xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên. “Tiểu Bảo? Có chuyện gì mà em trông hoảng hốt vậy?”
“Chúng ta cần nói chuyện gấp,” Tiểu Bảo nói, kéo Hạ Minh vào trong.
Trong căn phòng sáng sủa, Tiểu Bảo nhanh chóng thuật lại mọi chuyện về Đường Minh, Thủy và những bí mật của lâu đài. Hạ Minh lắng nghe, gương mặt trở nên nghiêm túc. “Đường Minh là một quý tộc có tiếng, việc tố cáo ông ta sẽ không dễ dàng,” anh nói.
“Tôi biết,” Tiểu Bảo đáp, “nhưng nếu không làm gì, sẽ còn nhiều người vô tội khác bị ông ta hại.”
“Có một cuộc họp lớn sắp diễn ra giữa các quý tộc và các quan chức chính phủ,” Hạ Minh thông báo. “Đó là cơ hội của chúng ta.”
“Cuộc họp đó sẽ diễn ra khi nào?” Lâm hỏi.
“Chỉ còn vài ngày nữa,” Hạ Minh trả lời. “Nếu chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng, có thể thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Chúng ta cần thu thập thêm chứng cứ và tìm thêm nhân chứng,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy quyết tâm. “Có thể tìm kiếm những người đã từng làm việc trong lâu đài.”
Hạ Minh gật đầu. “Tôi biết một vài người có thể giúp. Họ sống xung quanh đây và có thể biết về những điều xảy ra trong lâu đài.”
“Chúng ta nên chia nhau ra,” Tiểu Bảo đề xuất. “Tôi và Lâm sẽ tìm những người đó, còn anh hãy chuẩn bị cho cuộc họp.”
“Được, tôi sẽ liên lạc với một số người bạn trong giới truyền thông,” Hạ Minh đồng ý.
Sau khi lên kế hoạch, Tiểu Bảo và Lâm bắt đầu tìm kiếm những nhân chứng. Họ đến những ngôi làng gần đó, hỏi thăm về những người từng làm việc trong lâu đài.
Một người phụ nữ lớn tuổi tên là Mẫn, từng là đầu bếp cho Đường Minh, cuối cùng cũng đồng ý gặp họ. “Tôi rất sợ hãi khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong lâu đài,” bà Mẫn nói. “Nhưng nếu điều đó có thể giúp đỡ, tôi sẽ nói.”
“Bà có thể cho chúng tôi biết những gì bà đã thấy?” Tiểu Bảo hỏi, lòng đầy hy vọng.
“Tôi đã thấy nhiều điều kỳ lạ,” bà Mẫn kể. “Thủy rất xinh đẹp, nhưng cô ấy luôn lo sợ. Đường Minh thường giam cầm cô ấy, và có lần tôi nghe thấy tiếng kêu cứu.”
“Bà có thể mô tả lại chi tiết hơn không?” Lâm hỏi.
“Có, có một đêm, cô ấy đã chạy ra khỏi lâu đài, nhưng Đường Minh đã bắt cô ấy lại,” bà Mẫn thở dài. “Tôi đã nghe thấy tiếng la hét.”
“Đó là điều chúng tôi cần!” Tiểu Bảo nói, lòng tràn đầy quyết tâm. “Bà có thể nói những điều này trước mọi người trong cuộc họp không?”
“Tôi… tôi không biết,” bà Mẫn lo lắng. “Tôi sợ Đường Minh sẽ trả thù.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ bà,” Tiểu Bảo cam kết. “Nếu bà có thể đứng lên vì sự thật, chúng ta sẽ có sức mạnh để lật đổ ông ta.”
Sau khi gặp bà Mẫn, Tiểu Bảo và Lâm tiếp tục tìm kiếm những nhân chứng khác. Họ gặp một vài người nữa, và mỗi câu chuyện đều thêm vào bức tranh rõ nét hơn về những gì đã xảy ra trong lâu đài.
Cuối cùng, họ trở lại gặp Hạ Minh để báo cáo. “Chúng ta đã có một số nhân chứng sẵn sàng lên tiếng,” Tiểu Bảo thông báo. “Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị cho cuộc họp rất kỹ lưỡng.”
“Đúng vậy,” Hạ Minh nói, ánh mắt chăm chú. “Chúng ta sẽ cần sự hỗ trợ từ những người có ảnh hưởng trong xã hội, có thể giúp lan truyền thông điệp.”
“Chúng ta sẽ tạo một bản tuyên bố, nhấn mạnh các sự kiện liên quan đến Đường Minh và những cái chết trong lâu đài,” Tiểu Bảo đề xuất. “Bằng cách này, chúng ta có thể thu hút sự chú ý ngay từ đầu.”
“Tôi sẽ liên hệ với một vài phóng viên và nhà báo khác,” Hạ Minh nói. “Nếu chúng ta có thể đưa câu chuyện lên các phương tiện truyền thông, có thể Đường Minh sẽ không còn đường thoát.”
Vào ngày diễn ra cuộc họp, Tiểu Bảo, Lâm và Hạ Minh cảm thấy hồi hộp. Họ tập trung tại một hội trường lớn, nơi có sự hiện diện của nhiều quý tộc và quan chức. Đường Minh cũng có mặt, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.
“Khi nào chúng ta bắt đầu?” Lâm hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
“Chúng ta chờ cho đến khi có đủ người,” Hạ Minh trả lời. “Khi mọi người đã ngồi xuống, chúng ta sẽ bắt đầu công bố.”
Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không từ bỏ. Sự thật sẽ được phơi bày.”
Khi cuộc họp bắt đầu, mọi người tập trung vào Đường Minh, người phát biểu với giọng tự tin. “Chúng ta sống trong thời kỳ ổn định, không có chỗ cho những tin đồn hay những sự bịa đặt,” ông ta nói, ánh mắt quét qua khán giả.
“Nhưng chính những tin đồn đó lại đang dẫn đến những cái chết vô nghĩa,” Tiểu Bảo đứng dậy, giọng nói mạnh mẽ. “Tôi là Tiểu Bảo, và tôi ở đây để đưa sự thật ra ánh sáng!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. “Chúng ta không thể tiếp tục im lặng. Tôi đã thu thập chứng cứ, và có những nhân chứng sẵn sàng lên tiếng!”
Đường Minh nhìn cô với vẻ tức giận, nhưng Tiểu Bảo không lùi bước. “Đã đến lúc chúng ta phải đối mặt với những gì thực sự đang diễn ra trong lâu đài này!”
Cuộc chiến để đưa sự thật ra ánh sáng đã bắt đầu, và Tiểu Bảo biết rằng không còn đường lui. Cô sẽ chiến đấu cho những người đã mất, và không để cho Đường Minh có cơ hội thoát khỏi sự thật nữa.