Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Người Đưa Tin
Trời vẫn mưa lất phất, những giọt nước nhỏ rơi xuống như những lời thì thầm của quá khứ vọng về. Thám tử đứng trước cổng làng, đưa mắt nhìn quanh, cố gắng nắm bắt mọi chi tiết của không gian xung quanh. Ngôi làng này, với những căn nhà bằng gỗ cũ kỹ và những con đường đất lầy lội, mang một vẻ yên bình nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó bí ẩn.
“Ngài có phải là thám tử mà tôi đã gửi thư mời?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, kéo thám tử ra khỏi dòng suy nghĩ.
Thám tử quay lại và thấy một người đàn ông trung niên, dáng người gầy guộc, đang tiến lại gần. Ánh mắt người đàn ông trông đầy lo lắng nhưng không giấu được niềm hy vọng.
“Phải, tôi chính là thám tử,” ông đáp, đôi mắt quan sát kỹ lưỡng người đàn ông trước mặt. “Ông là Minh, người đã gửi lá thư cho tôi?”
“Đúng vậy, thưa ngài,” Minh gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm. “Cảm ơn trời đất ngài đã đến. Tôi đã rất lo lắng không biết ngài có nhận được lá thư không.”
“Thư của ông đã đến tay tôi,” thám tử nói, giọng điềm tĩnh. “Nhưng có lẽ chúng ta cần nói chuyện kỹ hơn về tình hình. Ông có thể kể cho tôi rõ hơn về ngôi nhà cổ và bóng ma mà ông đã nhắc đến trong thư không?”
Minh gật đầu, chỉ tay về phía một căn nhà gần đó. “Xin mời ngài vào trong nhà. Nơi này không tiện để nói chuyện.”
Thám tử theo Minh bước vào căn nhà gỗ, nơi bầu không khí ấm cúng hơn nhiều so với bên ngoài. Minh đưa cho thám tử một tách trà nóng, rồi ngồi xuống đối diện, ánh mắt đầy nghiêm trọng.
“Ngài thám tử,” Minh bắt đầu, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng. “Ngôi nhà cổ mà tôi đã nhắc đến trong thư từng thuộc về một gia đình giàu có và quyền thế. Nhưng cách đây vài năm, một thảm kịch khủng khiếp đã xảy ra.”
Thám tử nghiêng người về phía trước, lắng nghe. “Thảm kịch gì đã xảy ra?”
“Gia đình ấy bị cáo buộc là phản nghịch và bị xử tử toàn bộ,” Minh kể, giọng nói trầm xuống. “Nhưng những người trong làng đều biết rằng đó là một sự oan uổng. Họ bị hãm hại, nhưng không ai dám nói ra vì sợ liên lụy.”
“Vậy còn bóng ma mà ông nói đến?” Thám tử hỏi tiếp.
Minh khẽ rùng mình, như thể nhớ lại một điều gì đó kinh hoàng. “Sau khi gia đình đó bị giết hại, ngôi nhà trở nên hoang phế. Nhưng từ đó, mỗi đêm đều có tiếng khóc thê lương phát ra từ trong nhà. Nhiều người nói rằng họ đã nhìn thấy bóng ma của một người phụ nữ trẻ, đi lang thang trong nhà với đôi mắt đẫm lệ.”
“Người phụ nữ đó là ai?” Thám tử hỏi, cảm nhận được câu chuyện đang dần hé lộ.
“Đó là Ngọc Dung, con gái út của gia đình,” Minh trả lời, ánh mắt buồn bã. “Cô ấy bị ép gả cho một viên quan quyền thế, nhưng cô ấy từ chối. Chỉ vì sự từ chối đó mà gia đình cô ấy bị buộc tội phản nghịch. Nhiều người tin rằng bóng ma của cô ấy vẫn còn lang thang trong ngôi nhà, không thể siêu thoát vì oan khuất chưa được giải.”
Thám tử trầm ngâm, nhận thấy sự phức tạp và nguy hiểm của vụ án này. “Vậy tại sao ông lại quyết định liên hệ với tôi? Ông nghĩ rằng tôi có thể giúp gì?”
Minh cúi đầu, giọng nói tràn ngập sự khẩn cầu. “Tôi là một người trong làng, nhưng tôi không thể chịu đựng được khi thấy linh hồn của cô ấy phải chịu đựng đau khổ mãi mãi. Tôi biết rằng ngài là một thám tử tài ba, người có thể giải quyết những vụ án khó khăn nhất. Tôi tin rằng chỉ có ngài mới có thể đưa sự thật ra ánh sáng và giúp linh hồn cô ấy được siêu thoát.”
Thám tử im lặng trong giây lát, đôi mắt ông nhìn sâu vào ánh mắt Minh. Ông cảm nhận được sự chân thành và tuyệt vọng trong lời nói của người đàn ông này.
“Tôi sẽ giúp ông,” thám tử nói, giọng nói trầm nhưng kiên quyết. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để tìm ra sự thật và mang lại công lý cho người đã khuất.”
Minh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng. “Cảm ơn ngài thám tử. Tôi sẽ giúp ngài bằng mọi cách có thể.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngôi nhà cổ đó,” thám tử nói, đứng dậy. “Chúng ta cần phải khám phá những gì còn lại, và tìm ra manh mối dẫn đến sự thật.”
Minh gật đầu, cũng đứng lên. “Tôi sẽ dẫn ngài đến đó. Nhưng hãy cẩn thận, ngôi nhà đó không phải là nơi bình thường. Nhiều người đã cố gắng bước vào nhưng đều bị dọa cho khiếp sợ.”
Thám tử chỉ mỉm cười nhẹ, không chút sợ hãi. “Tôi đã đối mặt với nhiều điều kỳ bí trước đây. Nếu có điều gì đó đáng sợ trong ngôi nhà này, chúng ta sẽ tìm ra và giải quyết nó.”
Minh dẫn thám tử bước ra khỏi căn nhà, và họ bắt đầu đi về phía ngôi nhà cổ nằm khuất sâu trong rừng. Con đường mòn dẫn đến đó uốn lượn qua những hàng cây cao, tạo nên một bầu không khí âm u và lạnh lẽo.
Khi họ đến gần ngôi nhà, thám tử có thể cảm nhận được một sự hiện diện khác thường. Ngôi nhà cổ hiện ra trước mắt, những bức tường mục nát và cửa sổ bị vỡ, như một biểu tượng của sự đổ nát và đau thương.
Minh dừng lại trước cổng nhà, ánh mắt lo lắng nhìn thám tử. “Ngài thám tử, ngài có chắc rằng muốn bước vào không? Bóng ma của Ngọc Dung thường xuất hiện vào ban đêm, và không ai biết điều gì sẽ xảy ra.”
Thám tử gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi đến đây để tìm ra sự thật, và tôi sẽ không lùi bước trước bất kỳ điều gì.”
Với quyết tâm đó, thám tử đẩy cánh cổng gỗ cũ kỹ, bước vào khuôn viên ngôi nhà cổ. Minh theo sau, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tin tưởng vào thám tử. Cả hai bước qua những hành lang tối tăm và những căn phòng đầy bụi bặm, mỗi bước đi đều như đưa họ đến gần hơn với sự thật ẩn giấu trong bóng tối của quá khứ.
Cuộc điều tra của họ đã chính thức bắt đầu, và bí ẩn về bóng ma trong ngôi nhà cổ đang chờ đợi họ khám phá.