Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 3
Chương 3: Khám Phá Ngôi Nhà Cổ
Thám tử và Minh đứng trước cánh cửa gỗ lớn của ngôi nhà cổ. Bề mặt cửa đã bị thời gian bào mòn, với những vết nứt và dấu vết của sự mục nát. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm cánh cửa khẽ rung lên, phát ra tiếng kêu cọt kẹt khiến Minh rùng mình.
“Ngài thám tử, ngôi nhà này thật sự rất đáng sợ,” Minh nói, giọng nói của anh ta chứa đựng sự lo lắng. “Người dân trong làng thường tránh xa nơi này, nhất là vào ban đêm.”
Thám tử không trả lời ngay, ông chỉ khẽ gật đầu rồi đưa tay lên, chạm vào cánh cửa. Cảm giác lạnh lẽo từ gỗ mục khiến ông khẽ rùng mình, nhưng điều đó chỉ càng làm ông thêm quyết tâm. Với một lực nhẹ, thám tử đẩy cánh cửa mở ra, và cả hai bước vào trong ngôi nhà.
Không gian bên trong ngôi nhà tối tăm và ẩm thấp. Những tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chỉ đủ để chiếu sáng một phần nhỏ của căn phòng lớn trước mắt họ. Bụi bặm phủ dày trên sàn nhà, mỗi bước chân của thám tử và Minh đều tạo ra những vệt dài trên lớp bụi mỏng.
Thám tử rút từ túi áo ra một cây nến nhỏ, thắp sáng nó để soi đường. Ánh sáng vàng từ ngọn nến lập lòe, tạo ra những cái bóng nhảy múa trên tường. Ông đưa mắt nhìn quanh, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết của căn phòng.
“Bắt đầu từ đây,” thám tử nói, giọng nói trầm lắng nhưng đầy uy quyền. “Chúng ta sẽ khám phá từng căn phòng để tìm hiểu điều gì đã xảy ra trong ngôi nhà này.”
Minh im lặng gật đầu, theo sát thám tử khi họ bắt đầu tiến sâu vào ngôi nhà. Mỗi bước chân của họ đều như lạc vào một mê cung của quá khứ, nơi mà thời gian đã ngưng đọng và những bóng ma của quá khứ vẫn còn lẩn khuất.
Khi họ bước vào một căn phòng lớn, thám tử nhận thấy có một số đồ đạc cũ kỹ vẫn còn được giữ nguyên. Một chiếc bàn lớn bằng gỗ đặt ở giữa phòng, với những chiếc ghế gỗ đã mục nát bao quanh. Bên trên bàn là một chiếc đèn dầu cũ, nhưng đã bị phủ đầy bụi.
“Đây chắc hẳn từng là phòng khách của gia đình,” thám tử nói, giọng nói của ông vang lên trong không gian tĩnh lặng. “Nhưng tại sao mọi thứ lại bị bỏ lại như thế này?”
Minh lắc đầu. “Sau khi gia đình họ bị xử tử, không ai dám vào đây nữa. Mọi thứ vẫn giữ nguyên như khi họ rời đi.”
Thám tử bước lại gần bàn, ngón tay lướt qua mặt gỗ đã sờn. Ông cúi xuống, nhìn kỹ những dấu vết trên sàn nhà. Có điều gì đó không đúng—một vệt dài như dấu kéo lê của một vật gì đó nặng nề. “Những dấu vết này không phải do thời gian tạo ra,” thám tử thì thầm. “Có lẽ đã có một cuộc đấu tranh ở đây.”
Ông đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn sâu vào những góc tối của căn phòng. “Chúng ta cần khám phá thêm. Có thể sẽ tìm thấy manh mối về cái chết của gia đình này.”
Họ tiếp tục khám phá các căn phòng khác, mỗi căn phòng đều mang theo một câu chuyện buồn, như những mảnh ghép của một bi kịch lớn hơn. Khi bước vào phòng ngủ chính, thám tử nhìn thấy một chiếc giường lớn, với màn che vẫn còn treo lơ lửng nhưng đã rách nát. Trên sàn nhà, những mảnh gốm vỡ vụn nằm lẫn với bụi bặm.
Minh chỉ vào một bức tranh treo trên tường, giọng nói khẽ khàng: “Đó là chân dung của Ngọc Dung, người con gái bị ép gả.”
Thám tử tiến lại gần, ánh sáng từ cây nến chiếu rõ gương mặt của cô gái trong tranh. Ngọc Dung có một vẻ đẹp thanh thoát, nhưng trong ánh mắt cô có gì đó man mác buồn. Một nỗi buồn không thể giấu kín, như thể cô đã biết trước số phận bi thảm đang chờ đợi mình.
“Người phụ nữ này,” thám tử nói, giọng ông trầm xuống. “Linh hồn của cô ấy đang kêu gọi sự giúp đỡ, không chỉ để tìm ra sự thật, mà còn để trả lại công lý.”
Minh đứng lặng im, nhìn chân dung của Ngọc Dung với ánh mắt đầy thương cảm. “Tôi đã nghe về câu chuyện của cô ấy từ khi còn nhỏ. Một người con gái đầy khí phách, nhưng số phận lại quá nghiệt ngã.”
Thám tử quay lại nhìn Minh, ánh mắt ông sắc bén. “Chúng ta cần phải tìm ra sự thật. Những gì chúng ta thấy ở đây chỉ là một phần của câu chuyện. Có điều gì đó mà không ai muốn nói ra, và đó chính là lý do mà linh hồn của Ngọc Dung vẫn còn vất vưởng nơi đây.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm ra điều đó?” Minh hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm,” thám tử đáp, ánh mắt kiên định. “Có lẽ còn những bí mật khác ẩn giấu trong ngôi nhà này. Và khi chúng ta tìm thấy, chúng ta sẽ biết được sự thật về cái chết của gia đình này.”
Họ tiếp tục khám phá ngôi nhà, đi qua những hành lang tối tăm và những căn phòng đầy bụi bặm. Mỗi bước chân đều dẫn họ đến gần hơn với những bí mật đã bị chôn vùi từ lâu.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ nhỏ ở cuối hành lang, dường như dẫn xuống tầng hầm. Cánh cửa này khác biệt với những cánh cửa khác trong ngôi nhà—nó được khóa kín, và có dấu hiệu bị phá hoại từ trước.
“Đây có thể là nơi chúng ta tìm thấy câu trả lời,” thám tử nói, tay đặt lên cánh cửa. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Những gì ở dưới đó có thể không dễ chịu.”
Minh nuốt khan, gật đầu. “Tôi sẽ đi cùng ngài. Chúng ta đã đến đây rồi, không thể lùi bước.”
Thám tử dùng lực để mở cánh cửa, và khi cánh cửa kêu cót két mở ra, một luồng không khí lạnh từ tầng hầm tràn lên, mang theo một mùi hôi ẩm mốc và cũ kỹ. Cả hai đứng im lặng trong giây lát, rồi thám tử cầm ngọn nến, bước những bước đầu tiên xuống cầu thang đá dẫn xuống tầng hầm tối tăm.
Bóng tối bên dưới dường như bao trùm tất cả, nhưng thám tử biết rằng ánh sáng của sự thật vẫn luôn dẫn lối. Ông và Minh sẽ khám phá ra những gì đã bị che giấu trong ngôi nhà này, và bóng ma của quá khứ sẽ được giải thoát khi sự thật được đưa ra ánh sáng.