Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 4
Chương 4: Manh Mối Từ Quá Khứ
Bóng tối từ tầng hầm dường như nuốt chửng lấy mọi thứ, chỉ để lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trong tay thám tử. Cầu thang đá dẫn xuống sâu hơn, mỗi bước đi vang lên âm thanh lạnh lẽo khi giày của thám tử và Minh chạm vào bậc thang cũ kỹ. Mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo càng đậm đặc khi họ tiến gần đến đáy tầng hầm.
Khi chạm chân xuống sàn tầng hầm, thám tử giơ cao ngọn nến, ánh sáng từ đó chiếu rọi vào một không gian rộng lớn, với những bức tường bằng đá phủ đầy rêu xanh. Mọi thứ dường như đã bị thời gian lãng quên—căn phòng phủ đầy bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi, và những chiếc hòm gỗ mục nát nằm lăn lóc ở góc phòng.
Minh thận trọng tiến lên vài bước, mắt anh ta dừng lại ở một chiếc hòm lớn, được đặt ngay giữa phòng. “Ngài thám tử, có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ đây.”
Thám tử gật đầu, bước tới bên chiếc hòm. Ông cẩn thận đưa tay lên, gạt lớp bụi dày trên nắp hòm, để lộ ra một chạm khắc tinh xảo, nhưng đã mờ nhạt theo thời gian. Ông dùng lực nâng nắp hòm lên, và ngay khi nắp hòm mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ra khiến cả hai giật mình lùi lại.
“Cẩn thận,” thám tử nói, che miệng bằng tay áo để tránh hít phải mùi hôi. Ông cúi xuống, ánh nến chiếu vào bên trong chiếc hòm. Bên trong là một bộ xương người, quần áo đã mục nát gần hết, chỉ còn lại những mảnh vải rách rưới. Trên tay bộ xương vẫn nắm chặt một chiếc vòng cổ bằng vàng, trang sức đã bị oxi hóa, nhưng vẫn còn giữ được chút ánh sáng lấp lánh.
Minh rùng mình, giọng nói run run. “Chuyện này… thật kinh khủng. Đây có thể là ai?”
Thám tử không nói gì, ánh mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết. “Chắc chắn đây là một người trong gia đình đã bị giết hại. Nhưng tại sao xác lại bị giấu ở đây, thay vì được chôn cất đàng hoàng?”
Ông đưa tay cầm lấy chiếc vòng cổ, nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi tay bộ xương. “Chiếc vòng này… có thể là một manh mối quan trọng.”
Minh nhìn thám tử, ánh mắt đầy nghi hoặc. “Nhưng tại sao lại giấu xác ở đây? Ngài nghĩ điều này có liên quan gì đến cái chết của gia đình họ?”
Thám tử suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Có thể đây là một phần của âm mưu. Người bị giết có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng, và kẻ giết người muốn che giấu bằng cách giấu xác ở nơi ít ai ngờ tới.”
Khi thám tử đang kiểm tra chiếc vòng cổ, ánh mắt ông chợt dừng lại ở một góc khác của căn phòng, nơi có một cánh cửa gỗ nhỏ khác. “Có lẽ chúng ta chưa tìm thấy tất cả mọi thứ. Hãy tiếp tục khám phá.”
Họ tiến đến cánh cửa gỗ nhỏ, nhưng khi thám tử thử mở, cánh cửa đã bị khóa chặt. Ông nhìn quanh, rồi thấy một chiếc chìa khóa cũ kỹ treo trên tường gần đó. Minh vội lấy chìa khóa, đưa cho thám tử.
Cánh cửa kêu cọt kẹt khi mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ hơn, nhưng chứa đầy những cuộn giấy và sổ sách cũ kỹ. Ánh sáng từ ngọn nến chiếu vào, làm lộ ra những hàng chữ đã phai mờ theo thời gian.
Thám tử cầm lấy một cuộn giấy lên, mở ra và bắt đầu đọc. “Đây là những ghi chép cá nhân… của người cha trong gia đình này. Những trang cuối cùng có vẻ được viết ngay trước khi thảm kịch xảy ra.”
Ông tiếp tục đọc, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ. Những gì được viết trong đó tiết lộ một câu chuyện khủng khiếp. Gia đình này đã bị buộc tội phản nghịch không phải vì họ thực sự phạm tội, mà vì họ từ chối tham gia vào một âm mưu do viên quan quyền thế dựng lên. Ngọc Dung, con gái út, đã từ chối kết hôn với viên quan này, và để trả thù, hắn ta đã lợi dụng quyền lực của mình để gài bẫy gia đình cô.
“Đúng như tôi nghĩ,” thám tử nói, giọng nói lạnh lùng. “Viên quan đó đã dàn dựng tất cả. Hắn ta không chỉ muốn cưỡng ép Ngọc Dung kết hôn, mà còn muốn chiếm đoạt tài sản của gia đình cô.”
Minh lặng đi, gương mặt anh ta trắng bệch. “Ngài thám tử, chúng ta phải làm gì? Làm sao để đưa sự thật này ra ánh sáng?”
Thám tử cuộn lại cuốn sổ, đặt nó vào túi áo. “Chúng ta sẽ dùng những gì chúng ta tìm thấy để vạch trần kẻ thủ ác. Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về viên quan này và mối quan hệ của hắn với gia đình Ngọc Dung.”
Minh gật đầu, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ giúp ngài. Chúng ta không thể để linh hồn của họ chịu đựng thêm nữa.”
Thám tử nhìn quanh căn phòng một lần cuối, rồi nói: “Chúng ta đã tìm thấy manh mối quan trọng, nhưng cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu, và khi có đủ bằng chứng, tôi sẽ đối mặt trực tiếp với viên quan.”
Cả hai bước ra khỏi tầng hầm, cảm giác như vừa lật mở một trang đen tối của quá khứ. Nhưng họ biết rằng còn nhiều điều cần phải làm. Thám tử quyết tâm đưa sự thật ra ánh sáng và mang lại công lý cho những người đã khuất. Linh hồn của Ngọc Dung sẽ không còn phải lang thang trong bóng tối khi sự thật được phơi bày, và kẻ thủ ác sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Khi họ bước ra khỏi ngôi nhà cổ, ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều đang dần tắt, để lại một bầu trời xám xịt. Nhưng trong lòng thám tử, ánh sáng của sự thật đã bắt đầu le lói, và ông biết rằng mình sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả mọi chuyện được làm rõ.