Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 5
Chương 5: Âm Mưu Lộ Diện
Sau khi rời khỏi ngôi nhà cổ, thám tử và Minh bước ra khỏi khu rừng rậm rạp. Bầu trời xám xịt như phản chiếu những điều bí ẩn mà họ vừa khám phá. Thám tử giữ chặt cuốn sổ trong tay, biết rằng những gì được ghi trong đó là chìa khóa để giải mã toàn bộ âm mưu đen tối dẫn đến cái chết oan uổng của gia đình Ngọc Dung.
“Chúng ta cần phải quay lại làng,” thám tử nói, giọng trầm lắng. “Những gì chúng ta đã tìm thấy trong ngôi nhà cổ là bằng chứng mạnh mẽ, nhưng để đối đầu với viên quan, chúng ta cần thu thập thêm thông tin từ những người biết rõ về hắn.”
Minh gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ giúp ngài bằng mọi cách có thể. Viên quan này đã gieo rắc nỗi đau khổ cho nhiều người trong làng, nhưng không ai dám đứng lên chống lại hắn. Giờ đây, chúng ta có cơ hội để đưa hắn ra ánh sáng.”
Họ trở về làng, nơi cuộc sống thường nhật vẫn tiếp diễn, nhưng sự bình yên chỉ là vỏ bọc cho những bí mật tăm tối. Thám tử biết rằng để lật tẩy âm mưu của viên quan, ông cần phải tìm hiểu rõ hơn về mối quan hệ của hắn với gia đình Ngọc Dung, cũng như những kẻ đồng lõa đã giúp hắn thực hiện tội ác.
“Minh,” thám tử nói khi họ dừng lại trước một quán trà nhỏ. “Chúng ta cần phải tìm những người từng phục vụ trong gia đình Ngọc Dung. Họ có thể biết nhiều hơn về những gì đã xảy ra trước khi thảm kịch ập đến.”
Minh gật đầu. “Có một vài người từng làm việc trong ngôi nhà đó, nhưng sau khi gia đình Ngọc Dung bị giết, họ đã tản mát khắp nơi. Tuy nhiên, tôi biết một người vẫn còn sống trong làng này. Bà ấy tên là Lý, từng là người hầu thân cận của Ngọc Dung.”
“Chúng ta nên bắt đầu từ đó,” thám tử quyết định. “Hãy đến gặp bà Lý.”
Họ rời khỏi quán trà, băng qua những con đường nhỏ hẹp của làng, nơi những ánh mắt tò mò của người dân lướt qua khi họ đi qua. Minh dẫn thám tử đến một căn nhà nhỏ, nằm khuất sâu trong một con ngõ vắng.
Minh gõ cửa, và sau một lát, cánh cửa mở ra, để lộ một bà lão già nua với đôi mắt mờ đục nhưng vẫn còn sắc bén. Bà nhìn họ với vẻ ngạc nhiên.
“Minh, có chuyện gì mà cháu đến tìm bà?” Bà Lý hỏi, giọng nói trầm và khàn.
“Bà Lý, chúng cháu cần hỏi bà vài điều về gia đình Ngọc Dung,” Minh nói, ánh mắt nghiêm túc. “Ngài thám tử đây đến để điều tra về cái chết của họ.”
Bà Lý khẽ giật mình, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi. “Cái chết của họ là chuyện đã qua, không ai muốn nhắc đến nữa… Sao các cháu lại đào bới lại chuyện cũ?”
“Vì sự thật chưa bao giờ được đưa ra ánh sáng,” thám tử lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Gia đình Ngọc Dung đã bị hãm hại, và linh hồn của họ sẽ không thể an nghỉ nếu sự thật không được phơi bày. Bà biết gì về mối quan hệ giữa Ngọc Dung và viên quan đã ép cô ấy kết hôn?”
Bà Lý im lặng một lúc, như đang cân nhắc xem có nên tiết lộ những gì mình biết hay không. Cuối cùng, bà thở dài, giọng nói run rẩy khi bắt đầu kể lại câu chuyện.
“Ngọc Dung là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, nhưng số phận cô ấy lại quá nghiệt ngã. Viên quan quyền thế đó, tên là Trần Hoài, đã nhắm đến cô ấy từ lâu. Hắn ta muốn cưới Ngọc Dung, nhưng cô ấy đã từ chối. Không chỉ vì cô ấy không yêu hắn, mà còn vì Ngọc Dung biết rõ về những việc làm bẩn thỉu của hắn.”
Thám tử ngồi xuống cạnh bà Lý, chăm chú lắng nghe. “Bà nói rõ hơn được không?”
Bà Lý nhìn thẳng vào mắt thám tử, ánh mắt đầy u uất. “Ngọc Dung từng phát hiện ra rằng Trần Hoài không chỉ là một viên quan tham lam mà còn là một kẻ giết người. Hắn đã giết hại một người bạn thân của gia đình Ngọc Dung để chiếm đoạt tài sản. Khi Ngọc Dung đe dọa sẽ tiết lộ sự thật, hắn đã lập tức ra tay, bịa ra tội phản nghịch và đưa cả gia đình cô ấy vào chỗ chết.”
Minh nghe đến đây, khuôn mặt trở nên trắng bệch. “Bà Lý, sao bà không nói ra chuyện này sớm hơn? Chúng ta có thể cứu họ…”
Bà Lý lắc đầu, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. “Khi ấy, ai dám chống lại một viên quan quyền thế như Trần Hoài? Ta chỉ là một người hầu nhỏ bé, không thể làm gì hơn ngoài việc giữ lại câu chuyện này cho riêng mình, với hy vọng rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ đến để trả lại công bằng cho Ngọc Dung.”
Thám tử đặt tay lên vai bà Lý, cảm nhận được nỗi đau mà bà đã giữ kín suốt bao năm. “Cảm ơn bà, bà Lý. Những gì bà kể đã giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về sự thật. Chúng tôi sẽ không để kẻ ác thoát khỏi tội lỗi của hắn.”
Bà Lý gật đầu, ánh mắt lóe lên niềm hy vọng nhỏ nhoi. “Mong rằng các ngài có thể làm được điều đó. Ngọc Dung xứng đáng được an nghỉ trong bình yên.”
Rời khỏi nhà bà Lý, thám tử và Minh bước ra con ngõ nhỏ. Bầu trời vẫn u ám, nhưng trong lòng họ, một quyết tâm mạnh mẽ đã hình thành. Họ biết rằng cuộc đối đầu với Trần Hoài sẽ không dễ dàng, nhưng với những gì họ đã tìm hiểu được, họ có thể lật đổ hắn.
“Chúng ta đã có đủ bằng chứng để buộc tội Trần Hoài,” thám tử nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Nhưng để làm điều đó, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn ta chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật này.”
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Minh hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Trước hết, chúng ta cần tập hợp những người biết rõ về âm mưu này nhưng đã bị buộc phải im lặng. Sau đó, chúng ta sẽ dàn dựng một cuộc gặp gỡ để buộc Trần Hoài phải thừa nhận tội ác của mình. Mọi việc phải được tiến hành cẩn trọng và bí mật.”
Minh gật đầu. “Tôi sẽ đi tìm những người có thể giúp đỡ. Chúng ta không thể để kẻ ác tiếp tục sống ngoài vòng pháp luật.”
Thám tử mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin. “Chúng ta sẽ làm điều đó, Minh. Vì Ngọc Dung và gia đình cô ấy, chúng ta sẽ mang lại công lý.”
Với quyết tâm và kế hoạch trong đầu, thám tử và Minh bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với Trần Hoài. Họ biết rằng sự thật sẽ không thể bị che giấu mãi mãi, và kẻ ác sẽ phải đối mặt với hậu quả của những hành động tàn ác mà hắn đã gây ra.