Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 6
Chương 6: Đối Mặt Với Kẻ Thù
Sau khi thu thập đủ thông tin và tập hợp những người dân biết sự thật, thám tử và Minh bắt đầu lên kế hoạch để buộc Trần Hoài phải đối mặt với tội lỗi của mình. Họ biết rằng việc đối đầu trực tiếp với một viên quan quyền thế như Trần Hoài sẽ rất nguy hiểm, nhưng đây là cách duy nhất để đưa sự thật ra ánh sáng và giải thoát linh hồn của Ngọc Dung.
Ngày hôm đó, thám tử và Minh đến biệt phủ của Trần Hoài, một công trình đồ sộ với những bức tường cao bao quanh và lính canh canh gác nghiêm ngặt. Nhưng với sự quyết tâm, họ đã sắp xếp để gặp Trần Hoài dưới danh nghĩa của một thương nhân giàu có đến từ phương xa—một người có thể mang lại lợi ích cho Trần Hoài.
Trong phòng tiếp khách sang trọng, Trần Hoài ngồi trên chiếc ghế lớn, khuôn mặt hắn toát lên vẻ kiêu ngạo và quyền lực. Hắn đưa ánh mắt soi mói nhìn thám tử và Minh khi họ bước vào.
“Nghe nói ngài đến từ phương xa, mang theo những món đồ quý giá,” Trần Hoài nói, giọng nói trầm và đầy toan tính.
Thám tử mỉm cười nhẹ, đôi mắt sáng quắc không lộ vẻ lo lắng. “Đúng vậy, thưa ngài quan. Nhưng tôi không chỉ mang đến những món đồ quý giá, mà còn mang theo cả những câu chuyện thú vị. Tôi tin rằng ngài sẽ hứng thú với những điều tôi sắp nói.”
Trần Hoài nheo mắt lại, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên khuôn mặt. “Câu chuyện gì? Ta không có thời gian để nghe những chuyện tầm phào.”
Thám tử giữ nụ cười bí ẩn, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện Trần Hoài. “Câu chuyện này liên quan đến một gia đình quyền thế đã bị hãm hại cách đây không lâu. Và có lẽ, ngài biết rõ hơn ai hết về sự thật phía sau cái chết oan uổng của họ.”
Trần Hoài giật mình, nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc. “Ngài đang nói gì vậy? Ta không biết ngài đang ám chỉ điều gì.”
Thám tử nhìn thẳng vào mắt Trần Hoài, giọng nói trở nên sắc bén hơn. “Tôi đang nói về gia đình của Ngọc Dung, người con gái đã từ chối kết hôn với ngài. Cô ấy và gia đình cô ấy đã bị ngài buộc tội phản nghịch một cách oan uổng, chỉ vì họ không chịu khuất phục trước sự tham lam và quyền lực của ngài.”
Trần Hoài tức giận đứng dậy, giọng nói lạnh lùng. “Ngài dám buộc tội ta? Ngài nghĩ ngài là ai mà có thể đến đây và nói những điều vô căn cứ như vậy?”
Minh đứng bên cạnh thám tử, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng anh ta vẫn giữ vững lập trường. “Chúng tôi không đến đây để buộc tội ngài mà không có bằng chứng,” Minh nói, giọng điềm tĩnh. “Ngài có nhớ chiếc vòng cổ mà Ngọc Dung luôn mang theo không? Chúng tôi đã tìm thấy nó cùng với bộ hài cốt của một người thân trong gia đình cô ấy, bị giấu trong tầng hầm của ngôi nhà cổ. Và đó chỉ là một phần của sự thật.”
Trần Hoài bắt đầu lộ vẻ bối rối, nhưng hắn vẫn cố giữ giọng cứng rắn. “Chiếc vòng cổ đó đã bị mất từ lâu. Các người tìm thấy nó ở đâu không liên quan gì đến ta.”
Thám tử lôi từ trong túi ra cuốn sổ ghi chép của người cha trong gia đình Ngọc Dung, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Trần Hoài. “Ngài nói đúng, một chiếc vòng cổ có thể không đủ chứng minh điều gì. Nhưng cuốn sổ này chứa đựng toàn bộ sự thật về những gì ngài đã làm. Ngài đã giết một người bạn thân của gia đình này để chiếm đoạt tài sản, và khi Ngọc Dung phát hiện ra, ngài đã dựng lên âm mưu để tiêu diệt cả gia đình cô ấy.”
Trần Hoài nhìn chăm chăm vào cuốn sổ, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán hắn. “Đó chỉ là những lời nói vô căn cứ của một kẻ đã chết. Ai sẽ tin các người?”
“Chúng tôi đã mang theo những người chứng kiến,” thám tử đáp lại, giọng ông mạnh mẽ và rõ ràng. “Họ đã bị ngài đe dọa và buộc phải im lặng suốt bao năm qua. Nhưng giờ đây, họ sẵn sàng lên tiếng để đưa ngài ra ánh sáng.”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, và một nhóm người bước vào, trong đó có bà Lý. Ánh mắt bà rực lửa, không còn chút sợ hãi như trước. “Ta không còn gì để mất, Trần Hoài,” bà Lý nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm. “Người ta sẽ biết được ngươi đã làm gì. Ngọc Dung và gia đình cô ấy xứng đáng được thanh minh.”
Trần Hoài nhìn thấy nhóm người, khuôn mặt hắn chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn. Hắn lùi lại vài bước, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm. “Các người… các người không thể làm điều này với ta! Ta là quan, ta có quyền!”
Thám tử đứng dậy, nhìn Trần Hoài với ánh mắt lạnh lùng. “Ngài có thể là quan, nhưng ngài không thể thoát khỏi công lý. Những tội ác mà ngài đã gây ra sẽ bị đưa ra ánh sáng, và ngài sẽ phải trả giá cho tất cả.”
Nhưng Trần Hoài không dễ dàng chấp nhận thất bại. Hắn rút kiếm từ bao, ánh mắt hắn đầy điên loạn. “Ta sẽ không để các người hủy hoại ta!”
Ngay khi Trần Hoài lao tới, thám tử đã kịp phản ứng. Ông nhanh chóng né sang một bên, đồng thời dùng sức đẩy mạnh khiến Trần Hoài loạng choạng. Minh và những người khác vội vàng lao vào giúp thám tử, cố gắng khống chế viên quan đã mất kiểm soát.
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, Trần Hoài bị khống chế và ngã xuống sàn, khuôn mặt hắn lộ rõ sự thất bại và tuyệt vọng. Thám tử nhìn xuống hắn, giọng nói lạnh lùng. “Ngài đã thua, Trần Hoài. Không có cách nào ngài có thể thoát khỏi sự trừng phạt nữa.”
Trần Hoài nằm im trên sàn, thở hổn hển. Hắn biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Những kẻ đồng lõa với hắn cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng, và cả âm mưu tàn ác của hắn sẽ bị phơi bày.
Minh và những người dân trong làng đã bắt đầu hành động để đảm bảo rằng Trần Hoài sẽ bị bắt giữ và xét xử trước công lý. Bà Lý nhìn thám tử, ánh mắt bà lấp lánh những giọt nước mắt biết ơn. “Cảm ơn ngài, thám tử. Cuối cùng thì công lý cũng đã được thực thi.”
Thám tử gật đầu, nhưng trong lòng ông biết rằng hành trình này vẫn chưa kết thúc. Dù Trần Hoài đã bị lật đổ, nhưng ông cần phải quay lại ngôi nhà cổ để giải thoát cho linh hồn của Ngọc Dung. Chỉ khi đó, ông mới thực sự cảm thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành.
Trong ánh chiều tà, khi mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa, thám tử quay lại nhìn biệt phủ của Trần Hoài một lần cuối. Những bức tường lạnh lẽo của nó giờ đây không còn tỏa ra sự uy nghiêm nữa, mà chỉ còn là biểu tượng của sự tàn ác đã bị đánh bại.