Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 7
Chương 7: Bẫy Sập
Sau khi Trần Hoài bị bắt giữ, thám tử và Minh biết rằng họ không thể chỉ dựa vào những lời khai và bằng chứng thu thập được để đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi. Trần Hoài, dù đã thất bại và bị khống chế, vẫn là một viên quan có quyền lực, và những kẻ đồng lõa với hắn có thể tìm cách cứu hắn thoát khỏi sự trừng phạt.
Thám tử và Minh quyết định rằng cần phải có một kế hoạch cuối cùng, một chiếc bẫy để buộc Trần Hoài thừa nhận toàn bộ tội ác của mình trước mặt mọi người. Để thực hiện điều này, họ cần phải dàn dựng một cuộc gặp gỡ, nơi mà Trần Hoài sẽ không còn đường thoát.
Ngày hôm sau, thám tử và Minh bí mật gặp mặt những người dân trong làng đã từng bị Trần Hoài đe dọa và buộc phải im lặng. Họ đề nghị những người này tham gia vào kế hoạch, không chỉ để đưa sự thật ra ánh sáng mà còn để đảm bảo rằng Trần Hoài sẽ không thể thoát khỏi hình phạt.
“Chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp mặt tại ngôi nhà cổ,” thám tử giải thích. “Chúng ta sẽ khiến Trần Hoài tin rằng mình có cơ hội để thương lượng hoặc tìm cách thoát khỏi tội lỗi. Nhưng thực chất, đây là một cái bẫy để hắn tự thừa nhận tất cả.”
Minh gật đầu đồng ý. “Chúng ta sẽ thông báo với Trần Hoài rằng có những chứng cứ mới và một cuộc thương lượng có thể giúp hắn tránh khỏi sự trừng phạt nặng nề nhất. Khi hắn tới, chúng ta sẽ có đủ người chứng kiến để buộc hắn phải nói ra sự thật.”
Những người dân trong làng, sau khi nghe kế hoạch, đồng lòng ủng hộ. Họ hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng để giải thoát cho gia đình Ngọc Dung và đưa Trần Hoài ra trước công lý.
Buổi tối hôm đó, Minh và thám tử đến nhà giam nơi Trần Hoài đang bị giam giữ. Họ đề nghị một cuộc gặp gỡ với hắn, giả vờ rằng có một thoả thuận bí mật có thể cứu hắn khỏi án tử. Trần Hoài, dù vẫn còn giữ vẻ kiêu ngạo, nhưng trong ánh mắt của hắn hiện lên sự lo lắng.
“Ngươi nói rằng có thể cứu ta khỏi án tử?” Trần Hoài hỏi, giọng nói đầy sự nghi ngờ.
“Chúng ta có một đề nghị,” thám tử nói, giọng điệu cẩn trọng. “Nếu ngài sẵn lòng hợp tác và thừa nhận những gì ngài đã làm, chúng ta có thể xem xét việc giảm nhẹ tội cho ngài. Cuộc gặp sẽ diễn ra tại ngôi nhà cổ, nơi tất cả bắt đầu.”
Trần Hoài nhìn thám tử, đôi mắt hắn lóe lên một tia hy vọng. “Tại sao lại phải đến ngôi nhà đó? Sao không làm ngay tại đây?”
Minh bước lên, trả lời một cách khôn khéo. “Đó là nơi mà tất cả đã xảy ra. Chúng tôi tin rằng ngài sẽ dễ dàng giải thích tất cả ở nơi đó. Và hơn nữa, ngài cũng có thể chứng minh mình không có lỗi.”
Trần Hoài suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. Hắn ta tin rằng mình vẫn có thể tìm cách xoay chuyển tình thế, hoặc ít nhất là tìm cơ hội để trốn thoát.
Vào buổi tối của ngày hôm sau, tất cả đã được chuẩn bị. Ngôi nhà cổ, nơi từng là nơi trú ẩn của bóng ma Ngọc Dung, giờ đây trở thành hiện trường của cuộc đối đầu cuối cùng. Thám tử và Minh đã sắp xếp mọi thứ để đảm bảo rằng Trần Hoài sẽ không có đường thoát.
Khi Trần Hoài đến ngôi nhà, hắn không thể ngờ rằng toàn bộ làng đã tập trung ở đó, âm thầm quan sát từ các góc khuất. Trần Hoài bước vào phòng chính, nơi thám tử và Minh đã chờ sẵn. Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn mờ ảo chỉ đủ để chiếu sáng khuôn mặt của những người tham gia.
“Ngươi đã đến,” thám tử nói, giọng nói bình thản nhưng có sức mạnh ngầm.
Trần Hoài cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta đến đây theo lời mời của các ngươi. Vậy, các ngươi muốn gì?”
Thám tử nhìn thẳng vào mắt Trần Hoài. “Chúng tôi muốn ngài thừa nhận toàn bộ tội lỗi của mình. Ngài đã giết người, đã hãm hại gia đình Ngọc Dung, và giờ ngài phải trả giá cho điều đó.”
Trần Hoài cười khẩy, nhưng nụ cười đó đầy sự căng thẳng. “Các ngươi không có chứng cứ nào buộc tội ta. Và ngay cả khi có, ta vẫn có thể tìm cách thoát khỏi.”
“Chứng cứ thì chúng ta đã có,” thám tử nói, giơ cao cuốn sổ của người cha Ngọc Dung. “Nhưng chúng ta cần sự thừa nhận từ chính miệng ngài, để tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy.”
Đúng lúc đó, từ phía sau bức tường, những người dân trong làng bắt đầu xuất hiện, vây quanh Trần Hoài. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, khiến hắn cảm thấy mình bị dồn vào chân tường.
“Hãy thừa nhận đi, Trần Hoài,” một giọng nói vang lên, đó là bà Lý. “Ngươi đã giết họ, đã phá hủy cuộc sống của bao người. Ngươi không còn gì để mất nữa, hãy nói ra sự thật.”
Trần Hoài bắt đầu run rẩy, đôi mắt hoang mang khi thấy mình bị bao vây. Hắn biết rằng không còn lối thoát, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép hắn dễ dàng thừa nhận tội lỗi.
“Ta… ta không làm gì cả,” Trần Hoài cố gắng chống chế, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự sợ hãi. “Các ngươi đang cố gắng gài bẫy ta.”
Thám tử tiến lên một bước, giọng nói dứt khoát. “Không, Trần Hoài. Chính ngài đã tự gài bẫy mình. Chúng tôi chỉ đang đưa sự thật ra ánh sáng. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài để cứu lấy chút danh dự còn sót lại.”
Những lời nói của thám tử như đánh vào tâm trí Trần Hoài. Hắn nhìn quanh, thấy mọi người đang chờ đợi câu trả lời của mình. Cuối cùng, như bị đánh bại bởi sự thật và áp lực từ mọi phía, Trần Hoài buông xuôi, ngồi sụp xuống sàn nhà.
“Đúng… đúng vậy,” Trần Hoài thở hắt ra, giọng nói đầy tuyệt vọng. “Ta đã giết họ… ta đã hãm hại gia đình Ngọc Dung… tất cả chỉ vì lòng tham và sự kiêu ngạo của ta.”
Mọi người trong phòng im lặng, lắng nghe từng lời thú tội của Trần Hoài. Những người từng bị buộc phải im lặng nay đã thấy sự thật được phơi bày, và họ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Thám tử nhìn Trần Hoài, rồi quay sang nhìn mọi người trong làng. “Công lý cuối cùng đã được thực thi. Tất cả những gì chúng ta đã làm là để trả lại sự thanh thản cho những người đã khuất.”
Minh bước đến bên thám tử, ánh mắt đầy sự kính trọng. “Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, thám tử. Linh hồn của Ngọc Dung sẽ được an nghỉ, và gia đình cô ấy cuối cùng cũng có thể yên giấc.”
Thám tử gật đầu, cảm thấy một cảm giác hài lòng tràn ngập trong lòng. Dù cuộc chiến này đã kết thúc, ông biết rằng hành trình của mình vẫn còn tiếp tục, với những nhiệm vụ mới đang chờ đợi. Nhưng ít nhất, ông đã mang lại công lý cho một gia đình bị hãm hại, và đó là điều quan trọng nhất.