Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Cổ - Chương 8
Chương 8: Linh Hồn Được Siêu Thoát
Sau khi Trần Hoài thú nhận toàn bộ tội ác của mình, ngôi làng rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng. Những người dân đứng xung quanh không ai nói lời nào, tất cả đều đang chìm trong suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Công lý đã được thực thi, nhưng cảm giác mất mát và đau thương vẫn còn đọng lại trong lòng mọi người. Họ biết rằng cái giá phải trả là quá đắt, nhưng ít nhất linh hồn của những người đã khuất sẽ được thanh thản.
Thám tử và Minh ở lại ngôi nhà cổ thêm một lúc, để chắc chắn rằng mọi thứ đã ổn thỏa. Minh nhìn quanh căn phòng nơi Trần Hoài vừa thú tội, rồi quay sang thám tử với ánh mắt trầm tư.
“Ngài thám tử, tôi cảm thấy có điều gì đó vẫn chưa trọn vẹn,” Minh nói khẽ. “Mặc dù sự thật đã được đưa ra ánh sáng, nhưng tôi không chắc liệu linh hồn của Ngọc Dung và gia đình cô ấy có thực sự được siêu thoát.”
Thám tử gật đầu, chia sẻ cảm giác tương tự. “Đúng vậy, Minh. Chúng ta đã đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng, nhưng có lẽ chúng ta cần phải thực hiện thêm một điều gì đó để giúp linh hồn của họ tìm thấy sự bình yên.”
Minh suy nghĩ một lúc, rồi đề xuất: “Có lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi lễ cầu siêu, để linh hồn của Ngọc Dung và gia đình cô ấy có thể an nghỉ. Tôi sẽ nhờ sư thầy từ chùa trong làng đến để thực hiện nghi thức.”
Thám tử đồng ý, và Minh ngay lập tức đi đến chùa để gặp sư thầy. Trong khi đó, thám tử ở lại ngôi nhà cổ, một mình đối diện với không gian tĩnh lặng đầy ám ảnh. Ông cảm nhận được một sự hiện diện nhẹ nhàng, như thể linh hồn của Ngọc Dung đang lảng vảng xung quanh, chờ đợi giây phút được giải thoát.
Khi Minh trở lại cùng với sư thầy, bầu trời đã bắt đầu chạng vạng. Những tia nắng cuối cùng của ngày dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm bao phủ. Sư thầy, một người đàn ông già nua với khuôn mặt hiền từ, bước vào ngôi nhà với đôi mắt trầm tư.
“Sư thầy, chúng con muốn cầu siêu cho linh hồn của Ngọc Dung và gia đình cô ấy,” Minh nói, giọng nói đầy sự thành kính.
Sư thầy gật đầu, chậm rãi đáp: “Cầu siêu là một việc làm cao quý, giúp linh hồn của người đã khuất tìm thấy sự bình an. Chúng ta sẽ thực hiện nghi thức này với tất cả lòng thành.”
Thám tử, Minh, và sư thầy cùng nhau sắp xếp bàn thờ nhỏ, đặt ở giữa căn phòng lớn. Sư thầy bắt đầu tụng kinh, giọng nói của ông vang lên đều đặn, mang theo sự thanh tịnh và thiêng liêng. Thám tử nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí khi những lời kinh ngân vang khắp căn phòng.
Khi nghi thức cầu siêu diễn ra, thám tử bất ngờ cảm thấy một luồng gió nhẹ thoảng qua, như thể có ai đó đang di chuyển quanh ông. Ông mở mắt ra và nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo xuất hiện ở góc phòng. Đó là Ngọc Dung—vẫn là cô gái trẻ với ánh mắt buồn bã nhưng giờ đây, trong ánh mắt cô đã có sự thanh thản.
Ngọc Dung đứng lặng lẽ nhìn thám tử và Minh, đôi mắt cô rưng rưng nhưng nụ cười trên môi nhẹ nhàng, như muốn nói lời cảm ơn. Thám tử cảm nhận được sự biết ơn sâu sắc từ cô gái, và ông gật đầu nhẹ, như để nói rằng mọi thứ đã ổn.
Khi sư thầy kết thúc bài kinh, bóng dáng của Ngọc Dung dần tan biến, hoà vào không gian tĩnh lặng. Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, nhưng không còn cảm giác nặng nề như trước nữa. Linh hồn của Ngọc Dung và gia đình cô đã được giải thoát, tìm thấy sự bình yên sau bao nhiêu năm chịu đựng đau khổ.
Minh quay sang thám tử, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui và sự nhẹ nhõm. “Ngài thám tử, tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm được điều cần làm. Cuối cùng thì Ngọc Dung và gia đình cô ấy đã được siêu thoát.”
Thám tử mỉm cười, nhưng trong lòng ông cảm nhận được một sự lặng lẽ, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. “Đúng vậy, Minh. Chúng ta đã đưa sự thật ra ánh sáng và giúp những người bị hại tìm thấy công lý. Bây giờ, họ có thể an nghỉ trong sự thanh thản.”
Sư thầy bước đến gần thám tử, đặt tay lên vai ông, đôi mắt hiền từ nhìn ông với sự tôn trọng. “Cảm ơn ngài, thám tử. Ngài đã làm một việc vô cùng ý nghĩa. Linh hồn của những người đã khuất sẽ mãi mãi biết ơn ngài.”
Thám tử khiêm tốn cúi đầu, đáp lại bằng sự kính trọng. “Đó là trách nhiệm của tôi. Mỗi linh hồn đều xứng đáng được an nghỉ trong sự công bằng và sự thật.”
Khi màn đêm bao phủ hoàn toàn, thám tử, Minh và sư thầy rời khỏi ngôi nhà cổ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép lại sau lưng họ, nhưng lần này, không còn cảm giác u ám hay nặng nề. Ngôi nhà cổ giờ đây đã trở thành một nơi yên bình, nơi linh hồn của Ngọc Dung và gia đình cô có thể an nghỉ mãi mãi.
Trên con đường trở về làng, Minh đi bên cạnh thám tử, lòng tràn đầy sự kính trọng và biết ơn. “Ngài thám tử, tôi thật sự không biết phải nói gì để cảm ơn ngài. Ngài đã mang lại công lý và sự thanh thản cho không chỉ gia đình Ngọc Dung, mà còn cho cả ngôi làng này.”
Thám tử chỉ mỉm cười, ánh mắt ông nhìn xa xăm về phía chân trời. “Tôi chỉ làm những gì mà trái tim mách bảo. Công lý luôn là mục tiêu cuối cùng mà tôi theo đuổi, và tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường này.”
Khi họ bước qua cổng làng, bầu trời đêm đã trở nên trong trẻo, với những ngôi sao lấp lánh. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của đất trời và sự tĩnh lặng. Thám tử biết rằng, một hành trình đã kết thúc, nhưng những cuộc phiêu lưu mới đang chờ đợi phía trước.
Với niềm tin vào công lý và sự thật, thám tử tiếp tục cuộc hành trình của mình, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để mang lại sự thanh thản cho những linh hồn bị hại và đưa sự thật ra ánh sáng.