Bức tranh của họa sĩ nổi danh - Chương 2
Chương 2: Những Điều Kỳ Lạ
Sau khi kết thúc cuộc gọi với nhân viên bảo vệ, John Marcus ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc. Những lời nói của anh bảo vệ cứ vang vọng trong đầu ông: “Bà ta… không phải là một bức vẽ… mà là… thật.” Đầu ông như nặng trĩu, không thể nào giải thích nổi điều đã xảy ra với bức tranh. Bức Người Phụ Nữ Vô Danh đã biến mất, và giờ thì một người bảo vệ khẳng định đã thấy bà ta bước ra khỏi tranh.
Bên ngoài trời dần chuyển tối. Tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ càng làm không khí trong văn phòng thêm u ám. Marcus ngồi đó, bàn tay run rẩy cầm lấy tách cà phê nguội ngắt. Ông nghĩ về Robert Émile – họa sĩ đã tạo nên bức tranh bí ẩn này. Có thể nào, những lời đồn đại về người phụ nữ trong tranh là thật? Hay đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng điên cuồng của một họa sĩ quá ám ảnh với tác phẩm của mình?
Cửa văn phòng đột ngột bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Marcus. Thanh tra Raymond bước vào, gương mặt trầm ngâm nhưng không kém phần sắc bén. Ông đã quay lại sau một đêm điều tra nhưng dường như cũng chẳng có thêm manh mối nào.
“Ông Marcus, chúng tôi đã rà soát lại tất cả các đoạn băng an ninh. Không có dấu hiệu nào cho thấy có người lẻn vào hay mang bức tranh ra ngoài. Điều này thực sự là một bí ẩn.”
Marcus thở dài, giọng ông đầy mệt mỏi: “Thế còn lời của nhân viên bảo vệ? Anh ta nói đã thấy người phụ nữ trong tranh bước ra. Anh có tin điều đó không?”
Raymond im lặng một lát, đôi mắt của ông không rời khỏi Marcus. “Tôi đã gặp anh ta. Cậu ấy rõ ràng đang hoảng loạn, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh điều anh ta nói là thật. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi phải chú ý.”
Marcus ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy tò mò: “Là gì?”
“Lịch sử của bức tranh. Khi chúng tôi điều tra sâu hơn về Robert Émile và những tác phẩm của ông, chúng tôi phát hiện ra rằng Người Phụ Nữ Vô Danh không phải là một tác phẩm ngẫu nhiên. Người mẫu của bức tranh chính là người tình bí mật của Émile, bà đã mất một cách bí ẩn không lâu sau khi bức tranh được hoàn thành.”
Marcus cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Anh nói gì? Người tình bí mật? Tôi tưởng người phụ nữ trong tranh chỉ là một hình mẫu lý tưởng.”
“Không, bà ấy có thật. Tên bà là Isabelle Laurent, một người phụ nữ với cuộc sống đầy bí ẩn. Sau khi bức tranh được hoàn thành, Isabelle đã biến mất không dấu vết, và người ta đồn rằng linh hồn của bà đã ám vào bức tranh. Sau đó, Robert Émile cũng gặp phải cái chết bi thảm không lâu sau khi bà mất tích.”
Marcus lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ mê tín ra khỏi đầu. “Đây chỉ là những câu chuyện ma quái thôi, thanh tra. Có thể là một vụ trộm tinh vi mà chúng ta chưa khám phá ra.”
Raymond nhíu mày, giọng ông nghiêm nghị: “Tôi không phải là người tin vào những thứ siêu nhiên, nhưng có quá nhiều điểm kỳ lạ xung quanh bức tranh này mà chúng ta không thể bỏ qua.”
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cả hai giật mình. Marcus cầm máy lên, đôi tay vẫn còn hơi run.
“Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia, John Marcus nghe đây.”
Giọng nói bên kia nghe như bị bóp méo, đầy vẻ căng thẳng và hoảng sợ: “Tôi… tôi không biết phải nói thế nào… nhưng tôi nghĩ tôi biết nơi bức tranh đang ở…”
Marcus sững sờ, cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh là ai? Và làm sao anh biết điều đó?”
“Tôi là một nhà sưu tầm nghệ thuật,” giọng nói yếu ớt tiếp tục. “Tên tôi là Louis Vernier. Tôi đã từng mua nhiều tác phẩm của Robert Émile. Nhưng bức Người Phụ Nữ Vô Danh là một thứ hoàn toàn khác. Nó không phải là một tác phẩm nghệ thuật bình thường… Nó nguyền rủa bất kỳ ai sở hữu nó.”
“Anh nói gì cơ?” Marcus nhíu mày. “Nguyền rủa? Điều này thật vô lý.”
“Ông có thể không tin, nhưng tôi đã gặp phải những cơn ác mộng khủng khiếp về người phụ nữ trong tranh. Bà ta xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nói rằng bà ta bị giam cầm trong bức tranh. Mỗi khi tôi nhìn vào mắt bà ta trong tranh, tôi cảm thấy có điều gì đó đen tối đang kéo tôi vào sâu hơn.”
Raymond ra hiệu cho Marcus giữ máy, trong khi ông vội vàng ghi lại thông tin. Marcus tiếp tục cuộc trò chuyện, giọng nói đã trở nên căng thẳng: “Anh Vernier, anh biết bức tranh đang ở đâu đúng không? Hãy nói với tôi.”
Có một khoảng lặng dài trước khi Vernier trả lời, giọng nói đầy tuyệt vọng: “Tôi nghĩ nó đang tìm tôi… Tôi không biết phải làm sao… Nếu các ông không tìm ra nó, tôi sợ rằng tôi sẽ là người tiếp theo…”
Cuộc gọi đột ngột ngắt ngang. Marcus ngồi thừ ra, cảm giác bất an ngày càng dâng cao. Bên cạnh ông, thanh tra Raymond nhìn ông đầy suy tư.
“Chúng ta cần tìm Vernier, ngay lập tức,” Raymond nói. “Nếu những gì anh ta nói là thật, bức tranh đó có thể đã gây ra nhiều hơn những gì chúng ta tưởng.”
Marcus gật đầu, nhưng trong lòng ông không thể xua tan cảm giác rằng mọi chuyện đã vượt xa tầm kiểm soát của ông từ lâu.